“Bảo bối, em đi làm gì?”
“Em muốn đi tìm cậu em.”
“Không được!” Ngự Ngạo Thiên thẳng thừng từ chối: “Thời gian của em bây giờ ngoại trừ thứ bảy tự do bên ngoài thì đều thuộc về anh. Anh có thể cho em đi học là đã ban ơn lớn nhất rồi.”
Hừ, cũng biết hắn sẽ nói như vậy, hiện tại Dao Dao nắm rõ tính cách của hắn biết bao nhiêu, tự nhiên cũng có thể tìm ra một số biện pháp ứng đối rồi: “Ây da, em chỉ đi nửa giờ thôi, xin anh đấy, để em đi đi! Ngạo... Thiên...” Rất rõ ràng, cô dùng chiêu mà phụ nữ hay dùng, làm nũng. Nhất là lúc gọi “Ngạo Thiên” kia nghe đến xương cũng muốn mềm đi.
“Nhất định phải đi sao?”
Xem ra hắn vẫn dính chiêu, tuyệt: “Vâng. Nhất định phải đi.”
“Được. Xuống xe, tự đi đi!” Ngự Ngạo Thiên lạnh lùng mở miệng, mặt không thay đổi nên mọi người không nhìn ra tâm tình của hắn lúc này.
“Tự đi thì tự đi.” Cô nhíu mày, mở cửa xe, mới vừa xuống xe. Xe “vèo” một tiếng chạy đi mất hút. “Hừ, tự đi tốt hơn. Ha ha.” Mỉm cười, cô đưa tay chặn chiếc taxi đang chạy tới như có mục đích...
***
“Đến rồi đấy cô.”
“Cảm ơn chú.” Bước xuống xe, Dao Dao đứng trước một căn biệt thự hai tầng có chút cũ nát.
Dao Dao sáu tuổi vì tai nạn xe mà mất trí nhớ cho nên đối với căn nhà này không có nhiều ký ức. Nhưng theo mẹ nói, nơi này trước đây là chỗ bọn họ ở. Đáng tiếc là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tinh-nha-dau-hoa-lat-lat/2991513/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.