“Khà khà, khà khà”.
Một trận cười từ phía sau truyền đến, tâm trạng của Dao Dao trở nên khẩn trương vô cùng: “Buông tay! Rốt cuộc là ai?”
“Dao Dao?” Đôi bàn tay bịp hai mắt cô cuối cùng cũng nới lỏng ra.
Cô tức giận quay lại nhìn: “Tiểu... Tiểu Mạn? Cậu... sao lại?” Tâm trạng của Dao Dao bây giờ chính là vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói không ra lời, Cung Tiểu Mạn, người bạn tốt nhất thời trung học của cô, ký ức tươi đẹp nhất của cô, không ngờ cô ấy vậy mà lại xuất hiện ở đây.
Thế mà trên khuôn mặt của Cung Tiểu Mạn lại là sự hiếu kỳ: “Dao Dao, cậu, tính khí của cậu bây giờ, sao lại lớn như vậy?” Trong trí nhớ của cô, Lạc Dao Dao là người đáng yêu, thuần khiết, cũng là người đùa kiểu gì cũng chịu được. Nhưng vừa rồi cô rõ ràng cảm nhận được sự tức giận của Dao Dao.
“Tớ xin lỗi, xin lỗi cậu. Tớ cứ nghĩ là có người đang giở trò quái đản.” Sau sự việc của người đàn ông lần đó, cô liền rất sợ có người lại đột nhiên khiến cô vừa kinh ngạc vừa thích thú, vì vậy lúc Cung Tiểu Mạn bịp mắt cô, cô trở nên hỗn loạn khác thường.
“Này, rõ ràng trước đây cậu rất thích đùa mà. Người ta còn muốn cho cậu một sự bất ngờ đấy.”
“Cậu đã cho tớ rồi đó. Tiểu Mạn, sao cậu lại đến đây? Không phải cậu cũng định đi học sao?” “Đúng vậy, vì thế...” Cung Tiểu Mạn cười một cách kỳ quái: “Tớ đến đi học mà!”
“Là... là sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tinh-nha-dau-hoa-lat-lat/2991432/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.