Bọn họ người đi trước người đi sau đến cửa hàng bách hóa, vừa mới đến cửa vào, Dao Dao đột nhiên dừng lại.
Ngự Ngạo Thiên quay đầu lại tò mò: “Bảo bối, nhìn thấy thứ gì rồi?” Rồi chuẩn bị lấy tiền ra đưa cô.
Ai biết, cô cười một cách bí ẩn, ra hiệu một động tác vô cùng khoa trương, hào sảng nói: “Nào, bất cứ món nào dưới một ngàn đồng, anh có thể tùy ý chọn một cái!”
“?” Nhìn thấy dáng vẻ bộc phát của Dao Dao, Ngự Ngạo Thiên sững người một lát, cười gian xảo: “Phát tài rồi sao?”
Đôi mắt to của cô nhìn trái nhìn phải, sau khi đã xác định không có nhiều người xung quanh, cố tình làm ra vẻ huyền bí từ trong túi áo lôi ra một xấp giấy bạc dày cộp đựng bên trong phong bì, nói: “Hây, hây, hây, hây! Em nhận lương rồi!”
Ồ, hắn vậy mà lại quên mất hôm nay là ngày phát lương, Ngự Ngạo Thiên vẫn giữ tư thế khom lưng nói chuyện với cô, nhìn xấp tiền trong tay cô: “Nhiều đó nha!”
“Đúng vậy, em làm nhân viên ở đây một tháng lương là tám ngàn nhân dân tệ, vừa mới học việc được ba ngày giám đốc đã trả cho em hai ngàn. Vì vậy, em có một vạn rồi!” Đây thực sự là số tiền tính bằng vạn đầu tiên mà cô kiếm được trong đời, đâu chỉ có mỗi vui mừng không thôi. “Đúng rồi, còn lương của anh là bao nhiêu?”
“Anh á? Anh làm gì có lương.”
“Không có? À ừ ha, cũng đúng, tiền trong công ty đều là của anh mà!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tinh-nha-dau-hoa-lat-lat/2991419/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.