“Thịch thịch”. Lần đầu tiên nhịp tim cô lại đập trở lại, cô vội vàng rời ánh mắt trực tiếp của hắn: “Không có.”
“Cùng nhau ăn đi.”
“Không… Không được, tôi phải về rồi. Anh, anh mau buông tay tôi ra đi.”
“A, người đàn ông kia đúng là quản em rất kỹ hay là do em một phút cũng không muốn rời xa hắn đây?” Phong Thần Dật lại quay lại vẻ mặt lạnh lùng, buông bàn tay của cô ra.
“Phong Thần Dật, thẻ này tôi trả lại cho anh. Còn nữa thẻ của anh trai anh tôi cũng trả cho anh luôn.”
Phong Thần Dật chỉ cầm tấm thẻ của anh trai mình: “Tôi chỉ lấy tấm này, em hãy giữ lại thẻ kia đi.”
“Tôi không muốn! Trả cho anh.”
“Em như vậy là vì thích tiêu tiền của người đàn ông kia thôi phải không?”
Phong Thần Dật nói lời này là ý gì chứ?
“Tôi ngoài tiền thuốc thang của ông nội ra thì một đồng của anh ấy tôi cũng không đụng đến!” Tiêu rồi… làm sao lại nói chuyện này ra cơ chứ?
Lời nói ra như nước bị đổ đi, Dao Dao thu hồi suy nghĩ, quả thực so với lên trời còn khó hơn.
Phong Thần Dật nắm chặt tay, hắn biết được Dao Dao vì người nhà bị bệnh mới có thể…! Tay nắm chặt thành nắm đấm:
“Vậy thì em không cần phải dùng tiền hắn lo cho thuốc thang của ông nội nữa! Vì vậy, em lập tức cùng hắn chia tay đi!”
Chia tay? Nói dễ như vậy sao?
Này so với qua cầu rút ván có gì khác biệt chớ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tinh-nha-dau-hoa-lat-lat/2991415/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.