“Không cần nói cảm ơn, tôi cũng không phải tới cứu cô.”
“Hả...” Cằm của Dao Dao thiếu chút nữa rơi trên mặt đất.
“Meo meo, meo meo, meo meo.” Lúc này, con mèo con màu trắng được Dao Dao cứu kia không ngừng liếm bắp chân của Phong Thần Dật.
Hắn chậm rãi đem con mèo nhỏ ôm lấy, gương mặt lạnh lùng hiện lên một tia cười yếu ớt: “Đói bụng sao?”
“Meo meo, meo meo, meo meo.”
Dao Dao mới biết được, xem ra quả nhiên là bản thân tự mình đa tình, hắn đơn thuần chỉ là tới cứu con mèo này mà thôi, thật là mất mặt: “Học trưởng, nó là mèo của anh nuôi sao?”
Chống lại ánh mắt của cô, Phong Thần Dật lạnh lùng nói: “Nó là con mèo tôi nhặt được, tạm thời nuôi nhờ ở trường học.”
“Oa, học trưởng anh thật đáng yêu quá.” Lúc này, Dao Dao mười ba tuổi xem như là hoàn toàn thay đổi cái nhìn đối với Phong Thần Dật: “Anh có thể cho tôi ôm nó một cái không?”
Nhìn vẻ mặt mong đợi của cô, nhíu mi lại, qua loa đem con mèo cầm trong tay giao vào trong tay của cô.
Ai ngờ, mèo con khả ái vừa đến trong tay Dao Dao lập tức biến thân thành siêu Saiyan, chính là đánh về bên trái một quyền, trực tiếp cho mặt mũi cô nở hoa.
Phong Thần Dật ở bên rõ ràng có chút sững sờ, Dao Dao cũng ngốc ở đó, một giây, hai giây, ba giây đi qua... “Oa!” Cô mở cái miệng nhỏ nhắn liền khóc rống lên.
“Này, đừng khóc, đừng khóc mà.” Phong Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tinh-nha-dau-hoa-lat-lat/2991411/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.