"Ây ây, nói sao thì cũng là tấm lòng thành của Dao Dao nha, cám ơn cậu Dao Dao." Hạ Như nói xong, sắc mặt lạnh lẽo, cố ý nhét thập tự thêu xinh xắn của mẹ Dao Dao vào đống rác rưởi trên bàn. "Tớ còn phải đi chào hỏi khách, cậu tự mình chơi nhé Dao Dao! Muốn ăn gì cứ lấy, đừng khách khí."
Ánh mắt mất mát liếc nhìn thập tự thêu tinh xảo đã nhuộm đầy vết bẩn, cô chậm rãi cầm lấy, một nỗi đau vô hình lan khắp tim. Chính xác là thế, thập tự thêu này thật sự không đáng bao nhiêu tiền nhưng tất cả trong đó đều là tâm ý của mẹ cô, hàng hiệu thì sao? Xa xỉ phẩm thì sao? Đối với cô mà nói, bất kỳ vật gì cũng không sánh nổi những thứ mẹ cô tự mình làm.
Đối mặt với thành kiến của một đám con nhà giàu cô thật sự quen rồi, cũng không muốn oán trách bọn họ làm gì, suy cho cùng tất cả mọi người cũng không phải người trong cùng một thế giới nhưng mà...
Cô không cách nào tha thứ! Không cách nào tha thứ cho chuyện bọn họ không tôn trọng đồ mẹ cô làm! "Hạ Như, cô đứng lại đó!"
"Chuyện gì vậy Dao Dao?"
Bước một bước dài vọt tới trước mặt Hạ Như, cô tức giận giơ lên thập tự thêu dính đầy cát bụi trong tay: "Quà tặng không bao nhiêu tiền cũng được thôi nhưng đây là tâm ý của mẹ tôi, cô không thích có thể nói, cần gì phải đối xử với nó như thế?!"
"Dao Dao à, cậu nhạy cảm quá rồi, tớ cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tinh-nha-dau-hoa-lat-lat/2991167/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.