"A, bạn bè mạnh trong tương lai biến thành địch thủ, không phải càng thú vị sao?" Nhưng có thể thấy được, sau khi Long Diệp đưa ra lời đánh giá cực cao về Phong Thần Dật, Ngự Ngạo Thiên lại càng khao khát muốn “hợp tác”
cùng hắn.
"Ai, Ngạo Thiên, thực sự là hết cách với anh rồi đó, hứng thú của anh suốt đời chắc cũng mãi… đặc biệt như vậy!" Hắn có sở thích bồi dưỡng kẻ địch mạnh ngày càng mạnh hơn, sau đó mới tính tiếp. Về mặt này, bọn họ cũng bó tay rồi.
Cửa thang máy mở ra, Ngự Ngạo Thiên mới vừa chuẩn bị đi vào...
"Lạc Dao Dao đâu?"
"A?" Giờ khắc này, Bạch Linh đang tạm thời điều khiển thang máy bỗng sững sờ, người này ai vậy? Đẹp trai... quá.
"Dao Dao... Dao Dao mới vừa bị quản lý chúng tôi sa thải, có… có chuyện gì không ạ?"
Long Diệp đứng cạnh thấy sắc mặt Ngự Ngạo Thiên không thoải mái, vội vàng giảng hòa: "Há, không có chuyện gì đâu, làm phiền công việc của cô rồi, chúng tôi ấn nhầm thang máy."
Oa, người này là ai, vừa ôn nhu vừa soái.
“Ầm! Ầm! Ầm” Giờ khắc này, trái tim Bạch Linh quả thực gia tốc đã đạt đến 180.
"Không... Không sao."
Lúc cửa thang máy đóng lại, Ngự Ngạo Thiên quay đầu giận dữ nhìn Long Diệp: "Anh từng ‘chào hỏi’ quản lí bộ phận của Dao Dao chưa?"
"Chào hỏi rồi."
"Thế mà quản lí bộ phận còn dám sa thải cô ấy sao?"
Long Diệp sao có thể có thể biết nguyên nhân chứ?
"Được rồi, vậy thì tôi sa thải quản lí bộ phận vậy."
"Long Diệp." Lạnh lẽo xoay mặt Long Diệp một cái, một nụ cười âm lãnh thoáng chốc hiện lên ở khóe môi: "Anh trở nên nhân từ như thế từ lúc nào vậy?"
Ai, hắn thực sự không còn cách nào với Ngạo Thiên, bất luận chuyện gì chỉ cần không vui, tổng tài sẽ lộ ra loại nụ cười khiến người khác không rét mà run. Người không hiểu hắn còn tưởng rằng hắn không tức giận ấy chứ, không biết rằng, đây là khúc nhạc dạo đầu trước khi bão đến: "Ok, tôi biết nên làm gì bây giờ."
Ánh mắt nhìn về phía Long Kỳ: "Anh đi tìm Lạc Dao Dao trở về cho tôi đi. Giờ tôi đi họp đã."
"Biết rồi." Long Kỳ mới vừa chạy ra khỏi lầu của Berson, thì thấy Dao Dao đang đứng cách đó không xa: "Này! Ngực phẳng, cô đứng lại đó cho tôi."
Nếu như trên đường đột nhiên có người dùng từ này để mô tả bạn, bạn sẽ có cảm giác thế nào? Nhìn mấy ánh mắt cười nhạo trên đường, khuôn mặt nhỏ của Dao Dao “vụt” một phát, lập tức đỏ lên, chạy lẹ.
"Chết tiệt, cô ngực phẳng kia lại dám chạy à?" Long Kỳ cũng không cam lòng yếu thế nhanh chóng đuổi theo.
Thân thể nhỏ nhắn đó làm sao có thể chạy thằng Long Kỳ, chưa đến hai phút liền bị tóm lại.
"Ôi, đau! Đau! Anh mau buông tay!" Bím tóc đuôi ngựa đen nhánh bị Long Kỳ tóm chặt một cái.
Hắn dùng lực kéo, cả người Dao Dao ngã vào trong lồng ngực của hắn: "Hừ, dám thi chạy với tôi sao? Tôi hỏi cô, cô rõ ràng nghe thấy tôi gọi cô, sao còn chạy?"
Cố chịu cơn đau từ da đầu truyền đến, cô buồn bực trừng mắt nhìn Long Kỳ: "Thừa thãi, đang trên đường cái, sao anh lại gọi tôi như thế?"
"Há, hóa ra là chuyện như vậy." Buông lỏng tay ra, hắn cười xấu xa, nâng cao giọng: "Bởi vì cô vốn là ngực phẳng, còn sợ người khác gọi sao?"
"Đừng! Đừng gọi như vậy có được không? Anh có chuyện gì?" Lòng cô bây giờ đã chết rồi, thật muốn tìm một cái lỗ để chui xuống mà.
"Hừ, tôi hỏi cô, thứ sáu tuần trước tôi bảo cô ăn cơm trưa với tôi, sao cô lại chạy?"
Đã là chuyện từ thứ sáu tuần trước rồi, làm sao hắn vẫn còn nhớ chứ?
"Tôi... Tôi..."
"Không thể giải thích đúng không? Vậy đi theo tôi."
"Làm gì vậy?"
Thấy Dao Dao ra sức giật tay ra, vốn tính khí Long Kỳ không hề tốt, con mắt hắn hơi chuyển động, khiêng luôn cô nhóc này trên bả vai.
"Này! Anh điên à, mau buông tôi xuống!"
Không để ý đến lời kháng nghị của cô, Long Kỳ đi vào bên trong cao ốc Berson.
"Thả ra tôi! Thả ra tôi!" Dao Dao đánh lên người của hắn, không ngừng đá đạp hai chân.
Nhìn thấy tình cảnh này mọi người đều choáng váng: "Vừa mới cái kia là... Là quản lý Long khoa bảo vệ phải không?"
"Hình như đúng đó."
"Cô gái hắn khiêng trên bả vai là ai?"
"Ai mà biết được, có điều cô nhìn thấy không, cô bé kia thật đáng yêu. Đi cùng quản lý Long Kỳ mười chín tuổi quả thực là một sự phối hợp hoàn mỹ."
"Đúng thật đấy."
Đi thẳng một mạch tới ban phục vụ tầng trệt rồi, Long Kỳ lúc này mới đặt cô xuống.
Khuôn mặt nhỏ của Dao Dao hồng cả lên, cô giận dữ: "Anh rốt cuộc muốn làm gì? Anh không biết vừa nãy làm như vậy là rất mất mặt sao?"
"Hừm. Ngực nhỏ như cô còn không thấy gì, như thế này mà đã sợ mất mặt sao?"
"Anh!" Tên khốn kiếp này, thật quá đáng, đều là công kích nhược điểm của người khác. Cô nắm tay thành quả đấm nhỏ, lao tới.
Nhưng lại bị Long Kỳ né được.
"Khà khà, không ngờ cô không những ngực nhỏ; năng lực phản ứng còn kém nữa."
"Anh nói lại lần nữa xem?"
"Nói lại một trăm lần cũng được nữa. Cô chính là cái đồ ngực phẳng!" Nói xong, hắn khiêu khích làm mặt quỷ, sau đó nhanh chóng chạy đi.
Dao Dao buồn bực đuổi theo: "Anh đứng lại đó cho tôi!"
Hai người giờ khắc này hoàn toàn biến một công ty lớn thành hành lang trường học anh đuổi tôi bắt. Tuổi tác của bọn họ cũng rất thích hợp ở trường học.
Trong lúc truy đuổi, Long Kỳ vặn một tay nắm cửa chạy vào trong, Dao Dao cũng thuận thế chạy vào theo. Nhưng vừa tiến vào...
Nhìn cảnh tượng bên trong, Dao Dao trong nháy mắt choáng váng, nơi này... là đâu vậy?
Đứng trong phòng làm việc to lớn mà hoa lệ, thái dương của Dao Dao không khỏi chảy xuống một dòng mồ hôi lạnh, quét mắt nhìn Long Kỳ đang ngồi trên sô pha. Giờ khắc này so với vừa nãy như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, vẻ mặt hắn cực kỳ nghiêm túc.
Ánh mắt hướng xa hơn, một một người đàn ông đẹp trai đang ngồi trên ghế làm việc, có thể nói ngũ quan của hắn cực xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt đen lóng lánh một màu sắc mê ngườ, chỉ cần sơ ý một chút sẽ bị giam cầm bên trong. Thêm nữa là khí chất nhu tình như nước nhưng lại hết sức uy nghiêm, như hai tầng băng hỏa, khiến người khác không kìm được sự ôn nhu của hắn mà muốn tới gần hắn nhưng rồi lại e sợ vẻ uy nghiêm ấy mà rút lui.
Người đàn ông ngồi trên ghế làm việc, trông như... Hình như là quản lý ban marketing Long Diệp? Đúng! Chính là hắn, không giống với lần đầu tiên gặp mặt, giờ khắc này trên người hắn có nhiều hơn mấy phần nam tính thành thục uy nghiêm.
"Hai người ở bên ngoài làm loạn đủ chưa?" Long Diệp chậm rãi đã mở miệng.
Ngồi trên sô pha, Long Kỳ vô tội nhún vai: "Không liên quan gì đến tôi, là cô ta từ đầu đến cuối ồn ào đó."
"Cái gì? Rõ ràng là anh vẫn luôn trêu chọc tôi trước mà nhỉ?"
"Này, ngực phẳng, nói chuyện phải có lương tâm, chẳng lẽ không phải cô đánh tôi trước?"
"Nếu không phải anh cứ nói tôi, tôi làm sao lại đánh anh?"
"Câm miệng!" Long Diệp thực sự không nghe nổi nữa, tức giận đập xuống bàn."Hai người đang xem nơi này là trường học sao? Tôi cũng không rảnh mà chơi cùng hai người. Long Kỳ nếu như cậu vẫn muốn cãi nhau với cô ta thì cút ra ngoài cho tôi."
"Hừ." Bị anh trai mắng, Long Kỳ không cam lòng nguýt một cái.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]