Chương trước
Chương sau
Chỉ thấy, Ngự Ngạo Thiên hai mắt lóe lên, xoay người tránh công kích của tên kia.
Mà một bên khác, thấy lộ ra khe hở, hướng sau lưng Ngự Ngạo Thiên chém xuống.
"A. Hóa ra định đánh lén ." Tà tà nở nụ cười, dao bầu sắp vung xuống vì nụ cười kia mà hoảng loạn, bị chân hắn phía sau đạp tới, cả đám người té rạp xuống đất.
"Đáng chết!" Thật không nghĩ tới Ngự Ngạo Thiên là loại 360° không góc chết người. Tên cầm đầu không cam lòng nhíu mày, lần thứ hai cầm dao đâm về phía Dao Dao.
Đang dây dưa cùng những tên khác, Ngự Ngạo Thiên lông mày căng thẳng, mắt thấy trốn không tránh khỏi, hắn theo bản năng đưa tay ra đỡ.
Lưỡi dao lạnh lẽo vô tình rơi xuống tay hắn, dòng máu chói mắt trào ra ánh lên vệt lộng lẫy đáng sợ.
"Tôi, tôi không phải cố ý." Tên kia không hề cảm thấy hưng phấn, trái lại bị tia nhìn của Ngự Ngạo Thiên lạnh lùng quét xuống khiến anh ta hoảng sợ đến không biết làm sao liền nói xin lỗi ngay lập tức.
"Đại ca làm sao?" Mấy tên tiểu đệ khác không rõ vì sao mặt đại ca bị dọa đến trắng bệch, nhanh chân chạy đến... "Ồ..." Khi bọn họ nhìn thấy vẻ mặt Ngự Ngạo Thiên giờ khắc này không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, dao trong tay suýt nữa rơi xuống đất.
"Ngự? Ngự Ngạo Thiên?" Vùi đầu trên vai Ngự Ngạo Thiên, Dao Dao tựa hồ phát hiện có điều không đúng, vừa muốn ngẩng đầu lên.
"Bảo bối, tiếp tục nhắm mắt, không cho mở!" Dứt lời, hắn đặt Dao Dao xuống. Con mắt đông lạnh liếc nhìn vết thương đang chảy máu, một vệt âm tà cười xẹt qua khóe miệng, một giây sau...
Tên cầm đầu sửng sốt chưa kịp phản ứng liền bị Ngự Ngạo Thiên một tay khóa trụ yết hầu, mấy tên đàn em xung quanh vừa muốn giơ dao phay lên bị ánh mắt Ngự Ngạo Thiên doạ hoảng bèn đứng im bất động.
"Ngự, Ngự lão đại, có thể nhìn ngài chăm chú… trước khi chết...... cũng coi như, là một loại, vinh hạnh." Lời vừa nói xong liền bị Ngự Ngạo Thiên tươi sống bóp chết, thân thể giãy dụa từ từ ngã xuống.
Mấy tên còn lại sớm đã bị dọa sợ đến hai chân như nhũn ra, ngay cả khí lực bỏ chạy cũng không có.
"Ô..."
Giữa lúc Ngự Ngạo Thiên muốn giải quyết cả đám cá lọt lưới thì phía sau đột nhiên vọng đến tiếng nức nở của Dao Dao.
Hắn một tay xuyên vào túi quay đầu lại trong nháy mắt... biểu cảm âm u như tử thần kia thoắt cái thay thế bằng nụ cười nhạt: "Không phải không cho phép cô mở mắt ra sao? !"
"Anh, tay anh đang chảy máu. Xin lỗi, là tôi làm liên luỵ anh." Dao Dao một bên gạt nước mắt , vừa đi tới bên cạnh hắn hổ thẹn nhìn vết thương trên tay.
Áo sơmi trắng như tuyết nhuộm máu đỏ tươi ánh lên như một đóa hoa diễm lệ bùng nở, máu tuôn ra xối xả lan tràn trên da thịt nhìn thấy mà giật mình.
"A, bảo bối, cô làm ta bất ngờ đây, không phải lần này lại chỉ mũi chửi bới ta nữa sao." Nhìn sắc mặt căng thẳng của cô, Ngự Ngạo Thiên xem như nghe một câu chuyện cười.
"Lần này không giống lần trước." Ngẩng đầu lên, cô khóc nức nở chậm rãi nói: "Hắc đạo có biện pháp giải quyết của hắc đạo; mà giới kinh doanh có phương thức giới của kinh doanh, lần trước anh dùng thủ đoạn hắc đạo đi giải quyết sự tình giới kinh doanh, vì lẽ đó tôi mới..."
Hắn rất cao hứng, lần này vật nhỏ có thể thản nhiên tiếp thu tất cả, nhưng mà..."Vật nhỏ, nhớ kỹ!" Bàn tay lớn chầm chậm nâng mặt cô lên: "Còn có một loại màu sắc gọi là màu xám!"
Không! Trong thế giới của cô không có thứ màu xám này, trắng chính là trắng, đen chính là đen, Ngự Ngạo Thiên là lão đại hắc đạo cô đã biết; đồng thời là tổng giám đốc giới kinh doanh cô cũng đã biết. Tổng giám đốc xử lý chuyện hắc đạo của lão đại; lão đại hắc đạo lại xử lý sự tình của tổng giám đốc, cô không tài nào tiếp thu cũng như tán thành đạo lý này.
Trầm mặc không nói...
Có trời mới biết, bây giờ vật nhỏ này không thể tiếp nhận được sự thật, nhưng hắn chính là kẻ đang đứng ở giới tuyến màu xám ấy, vì lẽ đó, hắn sẽ từ từ dạy dỗ vật nhỏ tiếp nhận tất cả những thứ này!
'Két...' đột nhiên, mấy chiếc xe thương vụ dừng ở bên đường.
Dao Dao cả kinh, theo bản năng nắm chặt tay Ngự Ngạo Thiên.
Từng người bước xuống xe đều tỏa ra loại khí chất đậm dấu ấn Ngự gia! Không cần hỏi cũng biết là người của Ngự Ngạo Thiên.
"Ngự lão đại!"
"Ngạo Thiên!"
"Ngạo Thiên!" Hàn Ly Thương nhanh chân xông xuống xe, sắc mặt căng thẳng đến bên cạnh hắn.
"Chúng ta vẫn đang ngó chừng con trai của Triệu Chí Thành, nhưng vẫn bị bọn chúng chui chỗ trống, xin lỗi." Hàn Ly Thương hổ thẹn cúi thấp đầu xuống.
"Không có chuyện gì, Ly Thương." Ngự Ngạo Thiên không ngại cười cợt.
Ánh mắt lạnh lẽo kia chú ý đến vệt máu in trên áo sơ mi, Hàn Ly Thương thoáng chốc lộ ra vẻ vô cùng sốt sắng: "Người bị thương? !"
"Cái gì? Ngạo Thiên bị thương?" Long Diệp lộ ra vẻ mặt khó mà tin được.
"Ta còn tưởng đây là máu bọn chúng bắn lên người Ngạo Thiên, Ngạo Thiên, lấy năng lực của Người, như thế nào lại bị bọn chúng làm cho bị thương?" Long Kỳ không giải thích nổi.
Chỉ thấy, cặp mắt băng lạnh Hàn Ly Thương dừng trên người Dao Dao. "Đi cùng cô? !"
Từng mấy lần tiếp xúc ngắn ngủi với Hàn Ly Thương, có thể đây là lần đầu tiên cô dè chừng người đàn ông này. Hắn tuổi tác cùng Ngự Ngạo Thiên chênh lệch không nhiều, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều tản ra hơi thở lạnh như băng không dễ dàng đến gần, khuôn mặt tuấn mĩ không chỗ soi mói, trên mặt nạm khảm đôi con ngươi đen ngàn năm hàn băng, đặc biệt là giờ khắc này, cặp mắt kia lạnh lùng mơ hồ tản ra mấy phần sát khí. Thật là đáng sợ. "Anh, anh đang nói gì?"
Còn chưa phản ứng lại, Hàn Ly Thương một cái tóm chặt cổ áo cô, nâng lên. "Ngạo Thiên vì cô mới bị thương chứ? !"
Hai chân thoát khỏi mặt đất, người đàn ông gầm nhẹ âm thanh lạnh đến mức hơi doạ người, cô thậm chí mơ hồ cảm giác chỉ cần mình xác nhận là có, anh ta sẽ lập tức giết chết cô.
"Ly Thương, mau buông Dao Dao ra, ngươi làm cô ấy sợ." Long Kỳ vội vàng tiến lên khuyên can.
Hàn Ly Thương hoàn toàn không để ý tới, tay càng dùng lực siết mạnh.
"Ly Thương buông tay." Lúc này, Ngự Ngạo Thiên lạnh lùng mở miệng.
Hàn Ly Thương nhíu mày, liếc mắt nhìn hắn, vẫn không có ý định sẽ buông tay.
"Buông tay! !" Một tiếng gầm nhẹ âm trầm vang lên.
Hàn Ly Thương nắm chặt nắm đấm, lạnh lùng trừng Dao Dao một cái, rốt cục buông tay ra: "Ta đi trước!" Bỏ lại câu nói, hắn không quay đầu lại lái xe rời đi.
"Ngực phẳng, cô không sao chứ?" Long Kỳ nắm tay cô sốt sắng hỏi .
Mang theo sợ hãi không thôi lắc lắc đầu, cô miễn cưỡng bỏ tay ra mỉm cười: "Không, không có chuyện gì." Ánh mắt trong lúc vô tình liếc về phía Mạc Tuyết Đồng, mới phát hiện, ánh mắt cô ấy u lạnh giống như ánh sáng lóe ra từ mắt Hàn Ly Thương.
"Ngực phẳng, cô không cần để ý tới Ly Thương và Tuyết Đồng, bọn họ không có ác ý, chỉ bởi quá lo lắng cho Ngạo Thiên, cho nên mới như vậy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.