Chương trước
Chương sau
Lúc ấy bản thân Trần Liên Hoa cũng do dự không biết có nên cho Bạch Thanh Lâu dùng thuốc hay không. Tuy là nói với võ công của y, muốn giết hai người thì không cần đầu độc đấy, song thứ chất độc đáng sợ nhất nào có phải là thứ kịch độc kiến huyết phong hầu đâu?

Đáng sợ nhất là trúng độc mà không chết, mà bị dày vò hành hạ đến nỗi phải nghe lệnh kẻ khác mà làm việc. Chẳng nói đâu xa, chính phái Long Đỗ của Trần Liên Hoa trong quá khứ cũng dùng độc rắn cạp nong để khống chế chất độc lá ngón bôi trên Kim Xà Truy, cũng để ép bang chúng phải trung thành…

Nàng sợ thiếu niên nọ sẽ làm thế với hai người.

Trần Liên Hoa không khỏi nghĩ đến chuyện của phái Long Đỗ. Những phản đồ đó, từ vị trưởng lão cho đến người sư muội kia, chẳng phải cũng chỉ vì muốn lấy được thuốc giải dứt điểm kịch độc trong người để đời này có lại tự do, không cần phải sáng lo chiều sợ chất độc phát tác hay sao?

Những chuyện từng làm, nay nghĩ lại, càng khiến nàng thấy lòng như tro lạnh, tâm tựa lửa tàn. Nếu không vì lo sợ truyền thừa của tổ sư lập phái bị đứt đoạn, e là ngay sớm mai nàng đã cho giải tán phái Long Đỗ rồi.

Trần Liên Hoa mó vào vạt áo, cầm bình sứ đựng thuốc cho Bạch Thanh Lâu ra để dưới trăng. Lúc này nhìn kỹ, nàng mới phát hiện cái nắp sứ đã bị người ta dùng chỉ lực đục thủng một lỗ nhỏ, lại nhét một mảnh giấy con con vào. Thủ pháp thần diệu đến thế phải là người có võ công cực kì cao cường mới làm nổi…

Bấy giờ, Trần Liên Hoa lại càng nể sợ cái người thiếu niên thần bí kia hơn.

Nàng rút mẩu giấy ra, giở ra đọc dưới trăng, hóa ra trên giấy chỉ ghi vỏn vẹn tám chữ:

“ Đại nghiệp Kháng Minh / Cần phái Long Đỗ. ”

Trần Liên Hoa đọc được tám chữ này, hùng tâm tráng chí lại dâng cao, sự sợ hãi và hoài nghi đối với cậu thiếu niên thần bí kia nay đã không còn. Trái lại, cô nàng thực lòng muốn gặp lại y một lần, đặng hỏi ra một con đường sáng.

Tảng sáng, độ giờ Mão thì cậu thiếu niên kia quay lại.

Y nhìn sắc mặt Bạch Thanh Lâu đã tốt lên nhiều, mà Trần Liên Hoa xem chừng đã phát hiện ra mảnh giấy cậu ta để lại, bấy giờ đã tìm được mục tiêu cho phái Long Đỗ thì không khỏi nhoẻn cười một cái. Cậu lại thấp giọng mà rằng:

“ Hai người đi ra đây với tôi một chuyến. ”

Trần Liên Hoa dìu Bạch Thanh Lâu dậy, lại nói lời cảm tạ cậu ta, song thiếu niên có vẻ chẳng để ý đến chuyện này lắm. Hai người đi theo cậu thiếu niên nọ, đi mãi ra tận bến sông thì thấy chỗ ấy đã có neo sẵn một con thuyền độc mộc, trên có đù lương khô, hành lí và lộ phí đi đường.

Trần Liên Hoa còn chưa kịp hiểu ý, thì y đã lên tiếng:

“ Hai người lên thuyền trốn cho mau, tránh chuyện để bị người của Tuyệt Tình điện phát giác. Đệ tử còn sót lại của phái Long Đỗ cũng được tôi đánh tiếng là chợ Hạc có thể có nguy hiểm rồi, tạm thời họ đang tản đi khắp nơi tránh để bị Tuyệt Tình điện tóm được. ”

Nói rồi giục hai người lên thuyền đi gấp.

Bạch Thanh Lâu và Trần Liên Hoa lên thuyền rồi, y mới đẩy mạnh vào mũi thuyền một cái. Con thuyền bỗng đứt cả dây buộc, lao vút ra đến tận giữa dòng mới thoáng chậm lại. Hai người ngồi trên thuyền lại vững vàng không hề chòng chành ngã bổ khỏi thuyền, đủ thấy nội lực người nọ cao thâm ra sao, khống kình chuẩn xác thế nào.

Bấy giờ ngồi thuyền xuôi theo dòng sông, giữa vùng trời nước mênh mang, Trần Liên Hoa bỗng cảm thấy thật nhỏ bé.

Cô nàng lại giở bọc hành lí, phát hiện một phong thư, trên đề: “ Cứ xuôi dòng nước rồi tìm lên bộ, đến lộ Hoàng Giang, huyện Ý Yên thì hẵng mở phong thư này. ”

Trần Liên Hoa thấy thiếu niên nọ hành xử thần thần bí bí, nhưng làm việc luôn có cái lý của cậu ta, nên cũng nhét phong thư trở lại trong bọc hành lí mà không hỏi đến nữa.

Cậu thiếu niên giải quyết xong mọi chuyện, vừa định bỏ đi, thì trên đầu có tiếng nói vọng xuống:

“ Thiếu hiệp xin dừng bước. ”

Chỉ nghe một tiếng lá động, từ trong bóng cây bỗng có bốn bóng người lao vút ra, đoạn nhẹ nhàng đáp xuống thảm cỏ. Lưng cậu thiếu niên ăn vận rách rưới quay về phía bọn họ, mặt hướng về con sông, thành thử y không biết bốn người kia bộ dáng thế nào. Nhưng nghe tiếng nói, thì đoán là bốn cô thiếu nữ.

Thiếu niên chợt cười xòa, nói:

“ Hai từ thiếu hiệp thì xin các vị miễn cho. Nếu kẻ ăn mày lang thang cơ nhỡ như tôi đây mà cũng được gọi là hiệp khách thì há chẳng khiến hai chữ “ thiếu hiệp ” trở nên rẻ rúng lắm hay sao? ”

Bốn người Nhị Khanh nhìn nhau một cái thật nhanh, cùng thấy khó hiểu.

Đối với người luyện võ, cái tâm cái tính là quan trọng nhất. Một kẻ tự ti về bản thân, không tin vào chính mình như thế há lại có chuyện có võ công cao cường được?

Nhưng thánh nữ trước giờ không nói linh tinh, hà huống nàng ta càng chẳng có cớ gì phải tâng bốc một thiếu niên lạ mặt cả. Thiếu niên nọ trúng một chưởng của thánh nữ mà không hề hấn gì, hôm nay vẫn chạy nhảy như con choi choi, ra tận bờ sông thả người thì ắt phải có chân tài thực học chứ không thể là hạng lơ mơ được.

Bốn người càng nghĩ lại càng thấy thái độ nhu nhược của thiếu niên chẳng qua là một màn kịch hòng che mắt thiên hạ mà thôi.Tuy thiếu niên này vừa bí ẩn vừa khả nghi, nhưng chuyện cậu ta hai lần thả Bạch Thanh Lâu và Trần Liên Hoa – kẻ thù của Tuyệt Tình điện thì là chuyện ai ở đây cũng tai nghe mắt thấy, không còn nghi ngờ gì nữa. Nếu như tứ ma bỏ qua việc này không hỏi, thì sau này trên giang hồ còn ai coi ba chữ Tuyệt Tình điện ra cái gì nữa?

Hàn Than nâng đàn Nguyệt, hai nàng Nhị Khanh rút tiêu và địch ra kề môi, Thị Nghi thoáng thủ thế, để lộ lắc vàng ở cổ tay cổ chân.

Nguyệt Ma nói:

“ Thiếu hiệp hai lần thả tử địch của Tuyệt Tình điện, lẽ nào là do thấy chúng tôi đều là phận nữ lưu liễu yếu đào thơ dễ ức hiếp hay sao? ”

Thiếu niên ngẩng mặt cười dài, bỗng thay đổi thái độ:

“ Không biết các vị muốn xử trí tại hạ ra sao? ”

Linh Ma bèn đáp:

“ Hôm nay thiếu hiệp không cho bọn tôi một câu trả lời đich đáng thì xin chớ trách bọn tôi không nể mặt gia sư. ”

Nàng ta cố tình nhắc đến sư phụ của thiếu niên, ngoài mặt thì tỏ ý nể mặt trưởng bối của y, thực chất là đang thăm dò bối cảnh của thiếu niên ăn mặc rách rưới kia. Đồng thời, cũng là để xác thực một suy đoán của thánh nữ…

Cậu thiếu niên ăn vận rách rưới này có thực là kẻ đã chết ở ải Chi Lăng – Tạng Cẩu hay không.

Thiếu niên bỗng quay phắt người lại, tay vung mạnh, kình phong thổi vạt áo tung bay.

“ Hỏi tội? Thăm dò? Cứ đánh một trận là nhanh nhất, nhiều lời mà làm gì? ”

Gió nổi…

Mây vần…

Nước động…

Hình ảnh phản chiếu của năm người dưới mặt nước tan ra theo từng cơn gió.

Chưởng lực gầm thét như sấm rền, át hẳn tiếng đàn kêu sáo réo, đánh bạt tiếng chuông ngân.Lại nói chuyện của hai người Bạch Thanh Lâu và Trần Liên Hoa…

Hai người xuôi dòng sông nước mênh mang, hai bên bờ là cảnh vó ngựa quân Minh ruổi dài trên đường cái đặng bắt phu mộ lính, lại mấy lần gặp những ngôi làng cháy trụi chỉ còn tro, càng nhìn càng thấy đau lòng mà căm tức. Độ hai ngày đường thì thương thế của Bạch Thanh Lâu khỏi hẳn, cũng không cần dùng linh dược được cậu thiếu niên kia tặng nữa.

Trên thuyền chỉ hai người với nhau, không nói gì cũng chán. Một hôm nọ, bỗng Bạch Thanh Lâu lên tiếng:

“ Tôi biết cậu thiếu niên kia là ai rồi, cũng biết tại sao cậu ta lại ra tay cứu chúng ta. ”

Trần Liên Hoa cũng trăn trở chuyện này suốt cả mấy ngày mấy đêm, nay y nói thế như gãi đúng vào chỗ ngứa, vội hỏi:

“ Thầy khóa đoán được là ai sao? ”

Bạch Thanh Lâu biết nàng thẳng tính, có ơn tất sẽ báo đáp. Chàng lại nổi tính trẻ con, bảo rằng:

“ Trưởng môn cứ nhớ mãi cậu ta, chẳng nhẽ vườn hồng đã muốn có người vào rồi chăng? ”

Trần Liên Hoa nói:

“ Nếu biết thầy khóa chỉ biết ăn nói linh tinh thế này tôi chẳng thà để thầy chết vì trúng chưởng của Bắc Đẩu thần quân quách cho rồi! ”

Bạch Thanh Lậu bèn đáp ngay:

“ Trưởng môn mà để mặc tôi chết rồi thì lấy ai nói cho cô biết ân nhân của mình là ai, đặng còn lấy thân báo đáp. ”

Trần Liên Hoa bèn vỗ vào vai y một cái, lại đáp:

“ Y cũng cứu thầy khóa đây một mạng đấy. Thế thầy có định nâng khăn sửa túi cho y mà đáp đền ân nghĩa hay chăng? ”

Hai người vào sinh ra tử với nhau, quan hệ thân thiết hơn trước nhiều, thành thử dù có bông đùa thế cũng không thấy phản cảm gì.

Chỉ có Trần Liên Hoa là cắn răng, thầm nhủ:

[ Hà huống, nếu có phải lấy thân báo đáp, thì chẳng phải chàng từng cứu mình tận hai lần đấy sao? ]

Nhưng những lời tình tứ ấy nàng chỉ dám nghĩ chứ chẳng nói ra ngoài được.

Bạch Thanh Lâu cười cười, lại nói:

“ Nếu nói ra, thì mấy năm trước trưởng môn từng gặp cậu ta, còn định ra tay cướp Lục Lâm thánh lệnh của cậu ta nữa cơ. ”

“ Ý thầy khóa nói là… đệ tử của Quận Gió? Không phải đã bị vây giết ở ải Chi Lăng rồi sao? ”

Trần Liên Hoa hãy còn nhớ rõ, bảy năm trước lúc Quận vừa qua đời, cô nàng đã nghe xúi giục của Phan Chiến Thắng – Chế Bồng Nga, chặn đường muốn chiếm đoạt thánh lệnh của phe Lục Lâm. Sau cùng bị bốn lão Địa Khuyết Thiên Tàn chặn đứng.

Bạch Thanh Lâu cười cười, lại nói:

“ Trưởng môn còn nhớ tôi từng nói gì về bệnh tình của mình không? ”

Trần Liên Hoa sực nhớ lại lúc ở Chợ Hạc, y từng nói chắc như đinh đóng cột rằng cho dù có là đảo chủ đảo Bạch Long Hoàng Thiên Hóa ra tay thì cũng không chữa được độc chưởng của Bắc Đẩu thần quân. Còn nói trong thiên hạ, trừ thiền sư Tuệ Tĩnh ra thì không ai giải được độc này.

Cô nàng chợt nhớ đến bình thuốc cậu thiếu niên thần bí đưa cho mình, không khỏi sửng sốt:

“ Ý anh là đây là thần dược của thiền sư? ”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.