Cậu chàng đang dùng tiếng Tàu, nên Rồng Không Đuôi cũng phải đổi đi.
Ông họ Bạch nói:
“ Chuyện này chúng tôi cũng không rõ. Nhưng tổ huấn bảo, hễ ai được kiếm Thuận Thiên, thì phải lấy lôi điện hủy thi thể của Cao Biền, tuyệt không được để lại. ”
Hồ Phiêu Hương và Tạng Cẩu không nói gì, dắt nhau vào đường mòn.
Bấy giờ, lúc cả hai đi khuất, Tạng Cẩu mới lên tiếng:
“ Cái tay làm mộ này cũng ác thật, nghĩa tử là nghĩa tận, người ta chết rồi mà còn không để thân xác được yên hay sao? ”
Hồ Phiêu Hương thì nói:
“ Cẩu đúng là… trái tim để trên đầu. Chính Cẩu vừa nãy còn nói chuyện này ắt có liên quan tới đám dị thú trong mộ, quên rồi sao? ”
Cậu chàng bị nhắc thì ngớ người, lúc này mới gãi gãi đầu, cười trừ.
Nói đoạn, Tạng Cẩu nắm chắc chuôi kiếm, nói:
“ Nếu là vậy, thì ta cứ vào xem sao rồi tính. Tay Cao Biền đó an phận thì thôi, để y chết được yên thân, còn nhược bằng có trò gian trá thì cũng không ngại cho một nhát. ”
Hai người chậm rãi theo bậc thang, lần sâu vào lòng mộ.
Càng đi, lại càng thấy không khí phát ra mùi hôi thối kinh tởm, mùi nội tạng và thịt rữa tràn ngập. Hai người lần xuống, bật mồi lửa lên, thì Hồ Phiêu Hương nói:
“ Ở đây có chữ! ”
Tạng Cẩu dí ánh lửa vào, thì thấy trên tường đá có mấy hàng chữ in vào đá, hằn sâu đến một đốt ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542585/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.