Trần Nguyên Hãn thấy Lê Lợi thấy chàng hiển oai rồi mà không lấy gì làm kinh sợ, ngược lại trấn định thản nhiên. Chẳng những là mắt nhìn người tinh tường, mà khí phách của chàng đều không nhỏ, trong lòng thầm lấy làm phục, nhưng vì kiêu ngạo nên không nói ra lời. Có câu kẻ sĩ chết vì người chi kỷ. Lúc này y đã phần nào hiểu được tại sao một người vóc dáng bình phàm lại khiến cho bao nhiêu danh thần dũng tướng xin theo. Anh họ y và quan Bình Chương Hậu Trần là Đặng Dung đánh giá cao Lê Lợi như vậy thật không oan chút nào.
Trần Nguyên Hãn bèn cười, nói thầm:
“ Chúa Lam Sơn thực không phải vật trong ao. Ngày sau ắt sẽ cá kình vượt biển giương vây nhảy, cọp dữ lìa rừng mượn cánh bay (*). ”
Lê Lợi gãi đầu tỏ vẻ bối rối, đoạn hỏi:
“ Tướng quân tại sao lại đoán ra thân phận của tôi? ”
Trần Nguyên Hãn cười, không đáp ngay mà chậm rãi ngâm:
“ Hiệp giả đại đạo vô nhân tẩu. Gian nhân tiểu lộ vạn khách hành. ”
Nghe được lời thơ của người cũ, Lê Lợi chợt sực tỉnh. Ngày trước chàng có lòng mời Nguyễn Trãi ở lại Lam Sơn phò trợ mình, nhưng người sau nói trên người còn có chuyện cần làm, chưa thể theo ngay. Nay Trần Nguyên Hãn ngâm đọc hai câu này, thì chàng đoán lần này y đến đây hẳn có liên quan đến Nguyễn Trãi.
Lê Lợi bèn nói:
“ Nơi này tai vách mạch rừng, tướng quân vào sơn trại cũng không tiện. Tạm thời ngài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542569/chuong-326.html