Song, lúc thấy mặt Lí Thông lộ hẳn vẻ lúng túng, thì y lại trầm hẳn sắc mặt.
Chuyện này cũng không thoát khỏi ánh mắt của Chấn Nguyên tử. Lão trộm nghĩ bấy giờ đã bắt tay với người Mông Cổ để lấy bảo vật, nếu chuyện này truyền ra ngoài thanh danh sẽ bị điếm ô, mất hết thể diện, không còn mặt mũi gì nhìn đời. Thành thử, y cười gằn, nói:
“ Hai vị, bây giờ tiểu tử An Nam đã bị thương, một tay coi như tàn phế. Chẳng bằng ta xuất chiến, giết chết tiểu tử này, coi như tỏ chút thành ý hợp tác của chúng ta. ”
Gia Luật Sở Tài bèn nói:
“ Được! Vậy thì ta sẽ lược trận cho chân nhân, đề phòng vạn nhất! ”
Chấn Nguyên tử nhếch mép, nói:
“ Man nữ này quỷ kế đa đoan, có Gia Luật huynh đài để y nó giúp thì còn gì bằng? ”
Đoạn lão chậm rãi đi lên mấy bước, xoa xoa hai bàn tay vào nhau, đôi mắt lộ rõ hung quang.
Hồ Phiêu Hương nghĩ thầm:
[ Lão ác tặc này đúng là hạng tiểu nhân bỉ ổi ăn cháo đá bát, uổng công Tạng Cẩu ra tay cứu lão ta một mạng! ]
Cô nàng đảo mắt, lại nhìn về phía cáy thây sắt, cười lạnh:
[ Đã vậy thì mình sẽ dùng kế gậy ông đập lưng ông, cho chúng biết mặt! ]
Đoạn, Hồ Phiêu Hương ghé sát tai bạn, hỏi nhỏ:
“ Này, cậu còn đánh được không? ”
“ Xương bả vai tớ gãy rồi, nhưng tay còn lại vẫn dùng được. ”
Tạng Cẩu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542554/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.