Im lặng…
Chỉ có tiếng gió hiu hiu thổi vào đòng đòng, tiếng sóng đập vào bãi cạn…
“ Trận này thú thực, mười phần hết chín là thua, cửa thắng không nằm ở quân ta quyết định. Cho nên, cậu an toàn thoát được khỏi đây, mới là kế sách lâu dài, phòng ngừa vạn nhất. ”
“ Chẳng phải, đế Quý Khoáng an toàn rút lui mới là chuyện quan trọng hay sao? ”
Lê Lợi nhìn con thuyền rồng ở xa xa, vào bóng người mặc áo cổn đội mũ miện đứng nơi đầu thuyền phóng mắt ra phương bắc, nhẹ giọng.
Đặng Dung thở dài, lắc đầu:
“ Đại thế nay đã mất, thánh thượng không có chúng ta phò trợ, không chống đỡ được bao lâu. Mà cậu, cho dù có thoát thân, cũng phải ẩn nhẫn chờ thời mới được. ”
Lê Lợi còn muốn nói nữa, nhưng ánh mắt khẩn khoản của vị Bình Chương khiến chàng chẳng thể mở lời.
Rốt cuộc, chàng cũng nuốt khan một tiếng, hỏi:
“ Còn ngài thì sao? ”
Đặng Dung mỉm cười…
Y nhìn về xa xăm.
Đúng rồi, còn bản thân y thì sao?
Kì thực sớm đã có câu trả lời rồi…
“ Tôi trung không thờ hai chủ. Hà huống, phục Trần vốn là tâm huyết cả đời của tiên phụ… phận làm con sao đành bỏ dở giữa chừng? Hoặc là làm quan nhà Trần, hoặc làm ma nơi chiến địa… vốn không có con đường thứ ba. ”
Y nói những lời này, ngữ khí thì nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt hiện lên vẻ quả quyết không gì lay chuyển nổi, khác nào núi lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542535/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.