Tạng Cẩu thở không ra hơi nói:
“ Đứt hơi rồi… cửa sinh gì mà ác quá vậy? ”
Hồ Phiêu Hương đáp:
“ Nếu tớ đoán không sai thì nơi này dùng tư duy của người tương lai làm ra, sao có thể theo lẽ thường được? Xém nữa là tiêu đời rồi… ”
“ Tớ đoán cửa sinh tức là cửu tử nhất sinh, còn cửa tử thì thập tử vô sinh… ”
Tạng Cẩu mất một lúc mới điều chỉnh lại được hơi thở. Hai người lúc này mới theo chiếc cầu thang đi dần xuống đất.
Cầu thang càng đi càng dốc, đoạn dẫn vào một động đá rất lớn. Tạng Cẩu quét mắt khắp bốn phía, chỉ thấy hang động này rộng lớn như một thao trường luyện binh, nền hang lại không bằng phẳng mà có rất nhiều ngách thượng, hõm dốc. Măng đá từ trần hang kéo xuống tua tủa như rừng, khiến hang động vốn dĩ rất rộng lại như trở thành một mê cung nhấp nhô trùng điệp.
Nhưng đáng nói là ở đây chẳng có lấy một lối thoát nào, trừ một cửa hang cỡ trung ở đầu bên kia của hang động.
Hồ Phiêu Hương nói khẽ:
“ Chắc chúng ta cần phải đến chỗ đó mới vào sâu hơn trong mộ được. ”
Tạng Cẩu nghĩ thầm:
[ Mộ cổ này cạm bẫy trùng trùng, trong này hẳn là có nguy hiểm gì đây. ]
Nói đoạn, cậu chàng như phát hiện ra thứ gì, bèn kéo cô bạn vào sát bờ tường.
Hồ Phiêu Hương tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, song tin tưởng bạn, nên cũng thuận theo. Tạng Cẩu trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542528/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.