Hồ Phiêu Hương nói:
“ Hừ, cứ cho là vũ khí địch lại thiên quân vạn mã là có thực đi, nếu rơi vào tay người Minh, thì Đại Việt ta gặp họa lớn rồi. ”
Chấn Nguyên Tử nói:
“ Đại Việt ngày xưa vốn là Giao Chỉ, là một phần của Đại Minh ta, rơi vào tục man di lâu ngày quên cả tổ tiên rồi sao? ”
Hồ Phiêu Hương bèn bốp lại ngay:
“ Xí! Tự dát vàng lên mặt, ai là quận là huyện, ai là con cháu của mấy người kia chứ? ”
Hai bên cãi nhau ỏm tỏi.
Chấn Nguyên tử quay sang phía Trương Tam Phong, nói:
“ Trương chân nhân, ngài nói gì đi… ”
Không cần ai phải nói, người ta tự ý thức được lúc này quyền quyết định sau cùng là ở Trương Tam Phong.
Lão đạo sĩ bèn cười:
“ Các người xem, có người nhắc lão đạo nước phù sa không chảy ruộng người ngoài đấy. ”
Lý Thông bèn nói:
“ Cổ mộ nằm ở trung nguyên mấy ngàn năm, không thể tính là vật của Đại Việt được nữa. Càng hà huống lúc này hết thảy võ lâm đều ở đây, nếu như nhún nhường hai đứa nhóc Giao Chỉ, thì chẳng phải mất hết mặt mũi hay sao? ”
Lời này ám thị không chỉ muốn toàn bộ võ lâm đánh hội đồng Tạng Cẩu Phiêu Hương, ỷ đông hiếp yếu, mà còn bóng gió chuyện cai trị Giao Chỉ lâu dài của người Minh.
Tạng Cẩu và Phiêu Hương tuyệt đối không thể để bí mật Rồng Không Đuôi rơi vào tay người Tàu, thế nên chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542499/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.