Cái hành vi tự vả vào miệng mình, trừ phi là kẻ ngu độn, hoặc giả không có chính kiến ra, trên đời chẳng ai lại đi làm cả.
Trương Đan Phong đứng dậy, nói:
“ Để ta đích thân giúp hai người, tiểu ni tử không còn gì để nói rồi chứ? ”
“ Thế thì tốt, nhưng không biết y thuật của ngài… ”
Hồ Phiêu Hương không ngờ Trương Đan Phong lại lên tiếng đáp ứng.
Lúc này quả là khó xử…
Người ta là một trong các trưởng môn đức cao vọng trọng, đồng ý ra mặt hành y, thực là khó mà từ chối.
Nhưng cô nàng lại lo không biết y thuật của Trương Đan Phong như thế nào.
Ngộ nhỡ không đủ cao thì thực là không xong.
Trương Đan Phong bèn đáp:
“ Y thuật của ta không xứng làm danh y, nhưng bệnh tật bình thường, hoặc là vết thương trên giang hồ ta đều có thể xử lí. ”
Hồ Phiêu Hương nghe xong bèn nhăn mặt, nói:
“ Thế thì không đủ dùng rồi. ”
“ Yêu nữ ngươi đang cố tình câu giờ phải không? ”
“ Rõ ràng là làm khó! ”
Trương Đan Phong bèn cười:
“ Tiểu ni tử, chẳng lẽ muốn mời bậc thần y tuyệt đỉnh hay sao? ”
Riêng Gia Luật Vân thì không khỏi cười thầm. Độc mà lão sử dụng là bí dược độc môn của Mông Cổ, không có triệu chứng rõ ràng, lại khó mà dùng những phương pháp bình thường để phát hiện ra dấu vết.
Chẳng thế, mà những kẻ tham sống sợ chết hồi nào ở Tam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542495/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.