Ngô trưởng lão bèn nói:
“ Tiểu tử, ngươi quả thực là kì tài tuyệt thế, võ công tiến bộ khiến chúng ta phải giật mình! Tiếc là nhân phẩm thối nát, Ngô mỗ tự thấy nhục truyền thụ ngươi năm chục chiêu Tuý Bát Tiên! ”
Nguyên Mãn đại sư bèn nói:
“ Chư vị cẩn thận! Thí chủ đây một mình phá được trận Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới của bản tự, đừng vì y còn nhỏ mà coi thường! ”
Ông là người xuất gia đắc đạo, tuy trong lòng nổi giận nhưng không biết mắng chửi người ta, chỉ lên tiếng để quần hào biết mà đề phòng.
Quần hào có ai mà chưa từng nghe mười tám người đồng bảo vệ Tàng Kinh các? Lúc biết thiếu niên nọ có thể xông qua trận pháp của mười tám người đồng, chẳng tránh nổi kinh hãi.
“ Đứa man di này thật lợi hại… ”
Tạng Cẩu trừng mắt nhìn Ngô trưởng lão, nói:
“ Từ nãy đến giờ, trói bọn ta là các người, chửi bọn ta là các người, đánh bọn ta cũng là các người! Các người chửi bọn ta là man di, có phải đến man di cũng không bằng không? ”
Quảng Thành tử nói:
“ Chiêu số hoa mĩ có ích gì? Xem thử một chiêu Lôi Chấn Đại Thủ ấn của ta đi đã! ”
Nói rồi kết ấn vận công, nhảy tới đòi đánh.
Tạng Cẩu lúc này lửa giận mờ mắt, quát:
“ Thích không hoa mĩ chứ gì? Thích lôi điện sấm sét chứ gì? Được! ”
Nói rồi vận công vào chân, cũng đá ra một chiêu. Bình thời võ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542482/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.