Chương trước
Chương sau
Hổ Vương trầm giọng:

“ Lợi. Lời này bác nói, với tư cách cha của nó. Chọn con làm rể, thứ nhất là bác biết cách con làm người, thứ nhì là hai nhà cũng môn đăng hộ đối, thứ ba là vừa thỏa cái ước hẹn giữa bác và thầy con dưới suối vàng. ”

Lê Lợi bèn nói:

“ Đâu nhất thiết phải môn đăng hộ đối, con nghĩ… ”

Hổ Vương nhếch mép, bảo:

“ Con tưởng rằng môn đăng hộ đối chỉ là vì tiền bạc vật chất thôi phỏng? Thực chất, thiên hạ bao la, cha mẹ nào chả muốn con mình vui vẻ hạnh phúc? Sở dĩ tìm nhà môn đăng hộ đối để mà cưới gả, sau cùng vẫn là để tam quan vợ chồng nó phù hợp với nhau.

Giả dụ anh chồng làm nông cưới cô hàng xén. Thường nhà nông thì tất nhiên nhiều khi sởi lởi, ít chi li tính toán hơn dân buôn bán làm ăn, phải không? Hai vợ chồng mà bổ khuyết cho nhau được thì quá tốt, nhưng những lúc mâu thuẫn thì càng gay gắt hơn, bởi tam quan vốn đã khác biệt. ”

Thấy chàng nghệt ra không nói câu nào, ông chợt tằng hắng một cái, rồi tiếp:

“ Đương nhiên thiên hạ bao la, cũng không phải không có cha mẹ thực tâm muốn bán con lấy quyền lấy thế, cũng không phải không có chuyện đũa mốc chòi mâm son lại vẹn cả đôi đường. Nhưng những chuyện như thế, đều rất hiếm, có thể thành giai thoại. Theo con thế gian một đời vua cả ngàn cả vạn người, lại được bao nhiêu giai thoại như thế? ”

Lê Lợi nói:

“ Chuyện này… bác thư thư cho con một hôm. ”

“ Chớ hỏi bác, hỏi tên Trương Phụ kia kìa. Hắn thư thả cho con hôm nào thì con cứ thong thả hôm ấy. Nghĩ thông suốt thì đến bìa rừng kia, bác chờ ở đấy. ”

Hổ Vương nói xong, cũng không dùng dằng mà quay lưng đi thẳng.

Gió đêm tiêu điều…

Lê Lợi đang muốn quay trở lại trướng bồng, thì đã thấy bọn Lê Sát, Đinh Lễ, Lê Văn An, Lưu Nhân Chú đứng lố nhố đằng sau. Bốn người, tám con mắt, đều đang hằm hằm nhìn chàng. Duy có con Đại Thắng là hồn nhiên chả thèm để ý chuyện của con người vào dạ, cậu chàng hãy còn nhởn nhơ đuổi theo bọn châu chấu trên đồng cỏ.

Giá như mình cũng được như con Đại Thắng, chẳng phải lo nghĩ những chuyện này thì tốt biết bao.

Lê Lợi trộm nghĩ như thế.

Lưu Nhân Chú hắng giọng, mở lời:

“ Chủ công, về tình mà nói thì chuyện yêu đương trai gái của ngài bọn tôi làm kẻ dưới đúng ra không tiện xen vào. Thế nhưng lúc này quân tình như chỉ mành treo chuông, ngài chẳng lẽ không thể vì đại cục hay sao? ”

Lê Lợi thở dài:

“ Sao ta lại không biết cơ chứ. Nhưng chuyện tình cảm này không ép buộc được. Hà huống ta đã hứa với Ngọc Trần là ủng hộ cô ấy. Bây giờ vì chuyện công mà rút lại lời hứa, hi sinh hạnh phúc cả đời của nàng ta thì có quá tàn nhẫn hay không? Một người bất tín bất nghĩa như thế thì còn mặt mũi nào đứng trước quần hùng, thì mọi người có yên tâm giao mạng mình cho ta hay không? ”

Lê Sát khoanh tay, hừ lạnh:

“ Ngày xưa công chúa Huyền Trân theo chồng mà Đại Việt được tận hai châu Ô, Lí, xứng là bậc nữ trung hào kiệt! Hà huống một Phạm Ngọc Trần đổi lấy mấy vạn sinh mạng của sĩ tốt, cũng như giữ lấy một đường sinh cơ cho công cuộc đánh đuổi giặc Minh, thì có gì mà không đáng? ”

Lê Văn An tuy không nói gì, nhưng thần sắc thì có vẻ như đồng tình với quan điểm của Lê Sát.

Lê Lễ bèn nói:

“ Mọi người muốn đánh giặc cứu nước, lẽ nào chủ công không muốn hay sao? Ngài chưa quyết ngay hẳn là còn có nỗi khổ riêng… ”

Đinh Lễ lúc này mới lên tiếng:

“ Chư vị, cậu cháu tôi muốn nói riêng với nhau mấy lời, không biết có được không? ”

Chư tướng đều đã nghe được cả khúc mắc giữa ba người, thành thử cũng nhún vai, nhường lại không gian cho người trong cuộc. Đinh Lễ ngồi xổm xuống một gốc cây, ngước mắt lên nhìn Lê Lợi.

“ Cậu làm thằng cháu này thất vọng đấy… ”

“ Lễ, chắc mày cũng nhận ra… ”

Lê Lợi ho khan, toan nói, thì Đinh Lễ đã chen ngang:

“ Sau đám cưới cậu, cô nàng cũng thổ lộ rồi. ”

“ Vậy là mày từ chối cô nàng hả? ”

Đến đoạn này, thì không khí giữa hai người trở nên rất mất tự nhiên.

Lê Lợi cũng ngồi xuống bên cạnh Đinh Lễ.

Chàng nhớ lại nửa tháng qua, Phạm Ngọc Trần vẫn cứ nói nói cười cười thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra, khiến chàng còn tưởng cô nàng và Đinh Lễ có tiến triển gì tốt.

“ Vì sao? ”

Đinh Lễ nhún vai, nói:

“ Không thích thì là không thích thôi, đâu cần lí do gì? ”

Lê Lợi nhìn thái độ của cậu chàng, mới sực tỉnh như vừa đoán ra chuyện gì đó. Chàng nghĩ một hồi, phân vân mãi không biết có nên nói hay không, mấy lần đã mở miệng nhưng lại rụt lưỡi. Sau cùng, chàng vẫn lên tiếng:

“ Xem ra mày biết chuyện cơ thể mày rồi. ”

Đinh Lễ lảng tránh câu hỏi của chàng:

“ Thân là nam nhi thời loạn, tự phải có trách nhiệm đánh giặc cứu nước. Nếu như cậu còn không có tự tin mình có thể đem đến cả hạnh phúc cho một người con gái, thì làm sao dẫn trăm họ qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai được? Làm muôn dân được yên vui hạnh phúc, so với việc làm một cô gái hạnh phúc, thì khó gấp muôn lần vạn lần. ”

“ Lúc này, cậu chỉ muốn biết, mày từ chối cô nàng thực sự là vì không có cảm tình gì, hay vì Phù Đổng thánh mạch của mày? ”

Đinh Lễ nhìn lên bầu trời xa xăm. Lúc này mây đen vần vũ phủ lên vầng nguyệt, tưởng như một tấm sa mỏng che ngang gương mặt mĩ nhân.

Im lặng một hồi, cuối cùng cậu chàng cũng cất tiếng thở dài:

“ Cậu học ai cái trò hỏi ngược ấy thế? ”

Lê Lợi bèn nói:

“ Vậy là cậu đoán đúng rồi phải không? ”

Đinh Lễ nhún vai, nói:

“ Vào sinh ra tử với nhau một lần, huống hồ là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. ”

“ Cái cô Ngọc Trần này quả thực là thục nữ, nhưng yểu điệu thì quá sai. Nàng là hổ cái thì có. ”

Lê Lợi đùa một câu, không khí giữa hai người mới hơi giãn ra một chút.

Chàng lại tằng hắng một tiếng, nghiêm giọng:

“ Lễ, câu mày nói với cậu, cậu hoàn lại nguyên vẹn. Mày thân là nam nhi đội trời đạp đất, đứng trước ngàn quân cũng có thể thong dong trấn định. Nay đến một cô gái, mày cũng không tự tin sẽ đem lại hạnh phúc cho người ta, có phải uổng cái danh chiến thần hay không? ”

Đinh Lễ lắc đầu, thở dài mà đáp:

“ Chuyện ấy đương nhiên con hiểu, có điều cậu cũng biết thân thể con ra sao. Hà huống, nếu như chữa trị thánh mạch, mất thần lực này, thì Đinh Lễ chẳng thà không bao giờ được chữa khỏi. ”

Lê Lợi nghe vậy thì hốt hoảng, tưởng rằng cậu chàng tuyệt vọng mà nghĩ quẩn, đã định lên tiếng khuyên can.

Đinh Lễ ngăn chàng lại, nói tiếp:

“ Lúc này nước nhà lâm nạn, giặc cướp nhiễu nhương. Nếu trời đã sinh Đinh Lễ có Phù Đổng thánh mạch, tức là muốn con học theo Thánh Gióng dẹp tan phường xâm lăng, giày xéo quân bán nước. Mệnh con đã thế, thì hà cớ gì phải tìm cách thay đổi, rồi chỉ làm anh nông dân quanh quẩn sau mông trâu? Lúc ấy có vợ đẹp con khôn để mà làm gì, chẳng phải rồi cũng thành con hát gia nô cho lũ giặc Minh khát máu hay sao? ”

Đến đây, cậu quét bàn tay một cái, giọng khẳng định chắc như đinh đóng cột:

“ Ý con đã quyết, cậu đừng khuyên nữa. Chí của Đinh Lễ là ở sa trường, không phải nhu tình mật ý. ”

Lê Lợi thở dài, không nói gì thêm nữa.

Đinh Lễ thấy chàng chẳng nói chẳng rằng, mới ngồi nhỏm dậy:

“ Sự thể ra sao thì con đã thưa cả với cậu, cậu quyết làm sao thì chúng con làm thủ hạ cũng sẽ tuân theo. Nhưng con hi vọng ngày mai được rong ruổi trên lưng Đại Thắng sát cánh cùng đại quân của Hổ Vương, lấy gậy sắt quật chết giặc Minh. ”

Chư tướng về trướng bồng…

Lê Lợi vẫn ngồi dưới chạc cây, mặc cho sương đêm bao phủ đôi vai mình. Ánh mắt chàng mông lung nhìn ra xa…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.