Oanh Thiên Lôi được đà, đề song chưởng lên định vỗ nát hai bên thái dương của cô nàng, thì bỗng nhiên chưởng tâm nhói lên. Liền đó, một cơn đau buốt tấy từ tay lên tận não khiến gã ngã sõng soài.
Gã lật bàn tay lên nhìn, chỉ thấy chưởng tâm hiện tại đã trúng hai cây kim thêu mỏng như sợi tóc. Nơi vết thương đỏ tấy lên rồi tím đen lại. Cái trước là hậu quả do bị nội lực thượng thừa chấn kích vào kinh mạch, còn cái sau thì tất nhiên là do trúng độc.
Tạng Cẩu chậm rãi phủi áo, đứng dậy, nói:
“ Chư vị, tiểu tử tài mọn không cứu được tất cả, thôi thì để ta thay mọi người trút cơn giận này! ”
Cậu chàng cố ý vận công, tiếng quát cất lên nghe lồng lộng. Quần hào trong sảnh đường vốn trọng thương, đôi mắt ảm đạm lúc này thoáng sáng lên.
Tạng Cẩu nhẹ nhàng tiến ra giữa sảnh, nói:
“ Châm thứ nhất! ”
Lời vừa dứt, thì sau lưng Đào Khiêm đã có tiếng người rú inh tai cất lên. Y thảng thốt ngoái đầu, thì thấy một bộ hạ đã trúng một mũi châm vào vai từ lúc nào. Thế nhưng, cả y lẫn Quách Phong đều một mực quan sát nhất cử nhất động của Tạng Cẩu. Chẳng thấy cậu chàng giơ tay nhấc chân gì, cũng không nghe tiếng tay áo phập phù, tiếng châm rít gió. Giống như mũi châm hóa ra từ hư không vậy.
Lúc này, một trại chúa nằm gần hàng ghế đầu gượng ôm quyền, nói:
“ Đa tạ tiểu hữu. ”
Đoạn, y cố gắng nhỏm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542461/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.