Nàng thấy đôi vai chồng run lên từng chặp, khí sắc cũng đổi khác, tựa như người tù bị khốn lâu năm trong ngục tối đột nhiên đạt được tự do, giờ có thể sống cuộc đời mình hằng mong muốn vậy. Loại thay đổi này rất nhỏ, rất mơ hồ, chỉ xẹt qua đôi mắt Tần Trảm trong một khắc rất ngắn. Nếu không phải Đường Nhu là người sớm chiều kề cận, đầu gối tay ấp của y, tuyệt đối không thể phát hiện được.
Mà Oanh Thiên Lôi nhìn Tần Trảm gượng thân thể rời rã, cố chút sức tàn lê bước về phía Đường Vân và Đường Nhu thì nghiến răng trèo trẹo. Y bèn quát:
“ Mang kiếm đến đây! ”
Oanh Thiên Lôi vác một thanh cự kiếm cao hơn cả người hắn, tiện tay quạt hai cái, kình phong bức người. Quần hào chỉ thấy hắn cất tiếng quát như sấm động mà không ít người phun một ngụm máu:
“ Họ Tần, có dám tiếp ta một kiếm? ”
Tần Trảm đứng mũi chịu sào, thân thể lại trúng độc, khó chịu đến mặt đỏ bừng lên. Nhưng lúc này không thể để thanh thế yếu hơn đối thủ. Ngụm máu dâng đến cổ, cũng phải cố nuốt vào bụng.
Tần Trảm nhe răng, nói:
“ Ngài đây cứ nói lời thừa. Ta có lựa chọn nói không hay sao? ”
“ Căn bản ngươi không thể chạy thoát khỏi tay bọn ta. Mà cho dù có, thì ngươi cũng không thể bỏ lại hiền thê có đúng không? Ốc không mang nổi mình ốc, cũng phải đương đầu. Thực chất từ trước đến giờ đâu phải bọn ta không cho ngươi lựa chọn?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542457/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.