Tung Sơn, Thiếu Lâm tự…
Nắng rọi lên khoảnh sân vắng, sương sớm đậu lên đôi vai thiếu niên đang tĩnh tọa.
Tóc…
Sương vừa rơi…
Tay người thiếu niên cũng động.
Mắt không mở…
Giọt sương sớm không chạm đất…
Luyện công thêm nửa canh giờ, thiếu niên mới vươn vai vặn eo, đứng dậy.
Đôi mắt mở ra nhìn quanh, sáng như ai hái sao lên trời mà gắn vào.
Y phục thiếu niên nọ đều bằng vải xô, eo thắt đai lưng bằng cỏ, trông chẳng khác nào con cháu nhà nông bần hàn, nghèo xơ nghèo xác cả. Nhưng mày kiếm mắt rồng, tuấn dật như thư sinh, lại mang thêm vài phần kiên nghị phong trần.
“ Cẩu! ”
Thiếu nữ từ đầu tường lướt xuống, chạy tới bên cậu chàng.
Quần áo thôn quê giản dị chẳng thể nào giấu được ngũ quan yêu kiều thanh tú, lại càng không thể che đậy được khí chất linh động hoạt bát. Nếu năm năm trước, Hồ Phiêu Hương giống như ngọc nữ. Thì hiện tại, cô nàng đã có thêm mấy phần thoát tục, nhưng vẫn giữ lại cái tinh nghịch hoạt bát lúc còn là trẻ con.
Không sai…
Hai đứa lên Thiếu Lâm tự đã được năm năm.
Niết Bàn kinh chúng cũng đã tìm được.
Nhưng tạm thời chưa thể xuống núi. Nhất là khi manh mối mà thánh tổ Khổng Lồ lưu lại vẫn còn là ẩn số…
Năm năm đã qua.
Tạng Cẩu bé xíu ngày xưa đã lớn thành thiếu niên anh tuấn. Cái vẻ ốm đói, còi cọc thuở nào đã chẳng còn xót lại. Chỉ có tính cách là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542370/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.