Lại kể đến chuyện của Lê Hổ… 
Hình dáng tiều tụy của Trần Ngỗi khiến cậu chàng kinh ngạc. 
Từng là một vị vua nhiệt huyết bừng bừng, có tráng trí hùng tâm đòi lại núi sông Đại Việt, vì sao lại trở nên người không ra người quỷ không ra quỷ? 
Người ngồi trên ngôi cửu ngũ, chủ của một cõi giang sơn gấm vóc. Một lời y nói ra chính là thánh lệnh, chiếu chỉ. 
Người như thế lại nói, lời y nói ra không ai tin… 
Quả thực là chuyện kì lạ. 
Thường thường, thời thế càng loạn lạc, thì những sự kì quặc trên thế gian cơ hồ lại càng nhiều. 
Lê Hổ lúc này không biết nói sao để khuyên can Trần Ngỗi, chỉ có thể thở dài: 
“ Nếu thánh thượng không nói, thì làm sao thần biết có nên tin ngài hay không? ” 
Trần Ngỗi ngẩng đầu, sau đó lại cười thảm… 
Mãi một lúc sau, ông mới lên tiếng: 
“ Thực sự ta không hề giết ai. Đặng Tất. Nguyễn Cảnh Chân. Nguyễn Mộng Trang đều là do kẻ khác hại chết. ” 
Lê Hổ tạm thời không đáp. 
Thực tế, cậu chàng đã sớm đoán được ông sẽ nói như vậy. 
Nhưng… 
Phòng kín chỉ có bốn người. 
Ba chết! Một thì vẫn đang ngồi đây… 
Khói trầm vẫn bay nghi ngút. 
Một lúc sau, như đã hết kiên nhẫn, Trần Ngỗi mới ngước lên, hỏi: 
“ Ngươi có tin ta không? ” 
Ánh mắt ông có đôi chút khẩn khoản, một chút van lơn, nhưng phần nhiều là chán chường. 
Lê Hổ lúc này mới nói, giọng khẳng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542362/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.