Tần Trảm giở xấp giấy lên ngắm trước.
Là ngân phiếu! Xấp giấy nọ cũng không dày, nhưng tuyệt đối không dưới hai chục tờ. Mỗi tờ ngân phiếu lại trị giá đến vạn lạng bạc.
Hai chục vạn lạng!
Hai mươi vạn lạng là đủ cho vợ chồng hắn sống vô lo vô nghĩ mấy đời.
Nhưng cái khiến Tần Trảm chú ý lại là tấm lệnh bài bằng gỗ.
Đó là lệnh bài năm xưa gã giao cho một tri kỷ, hứa chỉ cần mang lệnh bài đến gặp gã, thì sẽ làm giúp y một chuyện.
Lệnh bài ở trong rương…
Tần Trảm thở dài:
“ Đào đại gia muốn tại hạ giết một người? ”
“ Không sai! ”
Đào Khiêm lấy quạt phe phẩy.
Quạt che nửa dưới khuôn mặt.
Nên Tần Trảm chỉ có thể nói chuyện với gã qua đôi mắt của gã.
“ Tần lão đệ, ngươi động thủ thì vừa không thất tín với người xưa, lại vừa có tiền bạc phủ phê cả đời. Còn nếu không… ”
“ Đại gia không cần nói nữa. Ta từ chối. Cũng sẽ không nói lộ chuyện của các người ra ngoài. ”
Tần Trảm xua tay.
Y từ chối món tiền thiên vạn.
Y chịu cái tiếng bội tín bội nghĩa, thứ mà người giang hồ như y xem trọng còn hơn cả tính mạng.
Vì cái gì?
Vì tín nghĩa, cộng thêm một chữ hiếu.
Đào Khiêm lại hỏi:
“ Xem chừng Tần lão đệ đã đoán được ta muốn giết ai? ”
“ Ngoại trừ Đường lão gia ở Tam Môn Hiệp, Tần mỗ quả thực không nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542358/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.