Lần thứ hai nó tỉnh lại thì đã là xế trưa. 
Lúc này Trương Tam Phong đã mang đồ ăn vào. Thấy thằng nhóc cũng đã tỉnh, bèn cười: 
“ Tỉnh rồi là tốt, nhưng sao lại nằm dưới đất thế này? ” 
“ Nó là chó, nên thích lăn lê bò toài dưới sàn như thế. Tiên sinh cứ mặc kệ đi. ” 
Hồ Phiêu Hương nói, thanh âm vẫn có vẻ giận dỗi. 
Tạng Cẩu gượng dậy, gãi gáy: 
“ Thuyền gia, ngài lợi hại thật, đánh lui được cả Trấn Tam Giới. ” 
“ Cẩu. Đừng có vô lễ. Ngài đây là Trương Tam Phong chân nhân đấy. ” 
Hồ Phiêu Hương thấy thằng nhóc vẫn chưa biết thân phận của lão đạo, bèn lên tiếng nhắc nhở. 
Thì ra hôm đó Hồ Phiêu Hương giả vờ bất tỉnh, thấy Trấn Tam Giới chụp chưởng sau cùng vào đầu Tạng Cẩu, đang muốn liều mạng phát chiêu thì thấy Trương Tam Phong ra tay. Thế là tiếp tục giả ngất, quan sát mọi việc. Biết được thân phận của ông ta, cũng hiểu lão đạo không có ý gia hại hai đứa, mới yên tâm mà ngủ một giấc. 
Trương Tam Phong bèn cười: 
“ Không sao. Không sao. Hai đứa không ngại gian nan khổ sở, mang mật hàm lên tận đây, bần đạo cảm kích còn không kịp, chưa thi đại lễ với hai đứa thì thôi. Mau ngồi xuống, ăn một chút đi cho lại sức. ” 
Hai đứa nhóc vâng dạ, rồi chia nhau xử lí hết sạch mâm cơm trên bàn. 
Trương Tam Phong chờ hai đứa ăn no nê, rồi mới hỏi: 
“ Hài tử, hôm trước 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542329/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.