“ Cậu lớn. Xem chừng đối thủ lần này không dễ ăn đâu. ”
Sau khi Lê Thận xuất thủ, thì Phạm Ngũ Thư cũng tiến lên một bước, thấp giọng rỉ tai với Lê Hổ.
“ Năm đánh một? ”
Gã thanh niên nọ ôm cổ tay đỏ tấy, cắn răng thật chặt.
“ Được rồi, lui xuống. ”
Trung niên lên tiếng.
Thanh âm cứng rắn như sắt thép, khô khốc như đá xanh, cơ hồ không cho phép có tiếng phản đối.
Sư phụ đã lên tiếng, thành ra gã cũng đành phải ấm ức lui ra chỗ con hổ.
“ Lão sư ăn mày không nhận đệ tử, có lẽ do không biết dạy. Bản lĩnh chẳng ra sao, tâm tính càng tệ hơn. ”
Trung niên nọ hất cằm, tay vẫn chắp sau lưng.
“ Ngươi… Xem ngươi tiếp nổi một thương của ta hay không mà mạnh miệng! ”
Thấy trung niên năm lần bảy lượt công khai coi thường bên mình, nóng tính như Lê Sát tất nhiên không thể nhịn nổi. Y xốc thương lên, quát to!
“ Một thương? Còn chẳng cần dùng đến tay. ”
Trung niên vẫn chắp tay sau lưng, mặc kệ mũi thương dí sát vào chân mày càng lúc càng gần. Năm người quan chiến cơ hồ cùng thả chậm hô hấp, chờ xem rốt cuộc trung niên có chân tài thực học, hay chỉ là kẻ thùng rỗng kêu to đang phô trương thanh thế.
Câu trả lời đến trong tích tắc, thậm chí còn không cần đến nửa cái chớp mắt.
Rầm!
Không có cảnh bay vọt ra sau như cánh diều đứt dây, cũng chẳng có cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542293/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.