Bốn phía vắng teo, có thể nghe thấy cả tiếng lá rơi nghiêng bên thềm nhà. Trong làng chẳng có lấy một chút hơi người, tưởng chừng như ngôi làng ma. 
Lưu Tuấn phái một tốp hàng binh cỡ mấy trăm người dẫn đường vào làng. Những kẻ này quá nửa là binh tướng của Mạc Thúy, theo hầu quân Minh từ lúc chúng mới tràn sang. Trên tay nhuốm không biết bao nhiêu máu người vô tội. 
“ Chắc chúng nó sợ mình chạy cả rồi. ” 
“ Lũ ô hợp của Trần Ngỗi toàn một lũ nhát cáy có gì mà đáng sợ đâu? Nhưng không trách chúng được. Là ta ta cũng làm thế. ” 
“ Đúng! Đối đầu với thiên triều khác gì trứng chọi với đá? ” 
“ Ta thấy phải khen chúng thông minh mới phải. ” 
Cả lũ vừa đi, vừa nói chuyện, rồi cười phá lên ra chiều khoái trá lắm. 
“ Mẹ kiếp! Cái lũ mất tổ mất tông này dám chửi ta? ” 
Lê Hổ thấy ông trung niên râu rậm nấp bên cạnh nhoái người dậy định xông ra liều mạng, bèn vận lực giữ chặt, lại đánh mắt ra hiệu cho các toán phục binh khác không được lỗ mãng. 
“ Tướng quân, ngài thả lão ra. Hôm nay ta phải đánh cho chúng nó không ra hình người nữa mới hả giận! ” 
Lê Hổ gằn lên: 
“ Chúng cố tình chọc tức để ta xông ra đấy. Bọn này đông hơn, không đánh bất thình lình không thắng nổi chúng nó đâu. Ông cứ coi đấy là mấy con mụ chanh chua chửi đổng vì mất gà là được. ” 
Ông râu xồm bèn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542233/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.