Chỉ thấy, ở cuối con đường trải đá, hiện lên một thằng nhóc trong cái áo tơi to xù xụ dài chấm đất. Bàn tay vươn ra phóng viên sỏi vẫn còn chưa kịp thu lại.
Thằng nhóc ngẩng đầu, ánh mắt dưới bóng nón tre vừa sáng vừa sắc:
“ Ô! Hơn một năm không gặp, Hương tiến bộ hơn trước nhiều. ”
“ Cẩu??? ”
Thằng nhóc quẹt ngón tay qua mũi, khụt khịt:
“ Chẳng tớ thì ai? Ma chắc? ”
Nó nói dứt câu, thì Hồ Phiêu Hương đã lướt đến ngay trước mặt nó. Bóng người phiêu phiêu đãng đãng nhẹ nhàng như mây, thân pháp uyển chuyển phiêu hốt tựa cánh én. Vạt áo lòa xòa tung bay theo sau, trông như ngọc nữ đạp ngang qua tuyết trắng.
Hai đứa nhóc đứng trước mặt nhau.
Hồ Phiêu Hương hơi kiễng lên, tay đặt lên đầu Tạng Cẩu, rồi đưa về phía mình. Ngón cái cô nhóc chạm trúng vầng trán thanh tú.
“ Cẩu lùn đi nhiều thế? ”
“ Lùn đi là thế nào? Hương cao hơn thì có. ”
Tạng Cẩu nói.
Tính ra, nó thua Phiêu Hương khoảng năm tháng. Thế mà lúc nào cũng lùn hơn một khúc.
Nó vẫn lấy làm khó chịu, không hiểu vì sao cùng là trẻ con, tuổi sàn sàn nhau mà Phiêu Hương lại cao lên nhanh hơn, nó đuổi mãi cũng không kịp. Thỉnh thoảng thằng nhỏ còn trộm nghĩ, rằng cứ cái đà này, đến năm chúng nó lớn, thì nó lùn hơn Phiêu Hương cả xích mất.
Hồ Phiêu Hương quay ngoắt đi, hỏi:
“ Sao không đi luôn đi, về làm gì nữa? ”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542227/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.