Cãi nhau một hồi, hai người cũng tự biết phải tìm kế phá địch, không cho chúng lên núi. Bàn một lúc, cuối cùng bảo nhau tìm xem trên núi còn hộ tiều phu, thợ săn nào không, để cùng bàn kế phá giặc.
Trước họ xuống phía nam, nơi có phủ viện lúc nhúc hai bên sông, đồng lúa trải dài. Con trâu là đầu cơ nghiệp, thế nên ở phương nam nơi chân cứng đá mềm này, hễ nơi nào có ruộng, chỗ đó có người.
Thế nhưng trang viên bề thế nay vắng tanh vắng ngắt, đến một tiếng chó sủa gà gáy cũng chẳng có nữa là tiếng người. Té ra đây vốn là một nhà phú hộ. Ruộng nương mấy dặm quanh đây đều là của họ. Nhưng nghe tin quân Mộc Thạnh đánh xuống, chắc đã kéo nhau chạy cả.
Hai người thở dài, vốn đã muốn bỏ cuộc, song lại nghĩ:
[ Phú hộ chỉ có ruộng sâu trâu nái, chứ mấy ai chịu chân lấm tay bùn?? Chứng tỏ ắt có người làm công làm rễ, ở đợ chăn trâu sống chung quanh. Mình cứ tìm quanh núi, kiểu gì cũng thấy thôn xóm. ]
Tìm một hồi, mới phát hiện một thôn nhỏ nằm náu dưới chân núi, khuất ở mặt đông. Chốn này chẳng phải hiểm địa, vách núi lởm chởm đá tai mèo dốc đứng, cheo leo, lắm hang lắm hốc. Từ phía này khó lòng tấn công lên núi được, nên đoán chừng quân Minh cũng sẽ bỏ qua.
Lê Hổ và Đinh Lễ vào thôn, thấy toàn là người già ốm yếu không chạy nổi, trong lòng không khỏi thất vọng.
Bấy giờ, lại có tiếng người cười khanh khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542208/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.