Mặc dầu hai người Nguyễn Phi Khanh không biết võ công tên này cao hay thấp, nhưng cứ nhìn tình cảnh hiện tại, có lẽ trừ người đui ra ai cũng thấy thằng nhóc ở vào thế hạ phong, tính mạng mong manh như đường tơ kẽ tóc.
Chỉ thấy phía trên bậc thềm, bên ngoài điện Thái Hoà cao chót vót, Tửu Thôn đã đưa thanh trảm quỷ lên quá đầu. Hai tay hắn siết chặt quanh chuôi đao, các lóng tay đều trắng hếu cả ra, cơ bắp ở vai ở eo đều căng cứng.
Nước thép đầu mũi đao phản chiếu ánh nắng, tựa như vầng thái dương đậu xuống thềm đá.
“ Lôi Viêm Chi Vũ! Trảm!!! ”
Tửu Thôn khẽ rít tên chiêu thức qua kẽ răng.
Hắn tự báo cho đối thủ biết mình sắp tung chiêu nào, thức gì. Bởi lẽ, đối với hắn chuyện ấy chẳng quan trọng.
Mặc xác đối thủ biết, hay là không, từ trước đến giờ vẫn chỉ có một kết quả.
Trảm Quỷ hạ xuống. Xác người đổ gục.
Vốn dĩ chưa từng có ngoại lệ.
Thành thử, Tửu Thôn có lòng tin tuyệt đối vào thanh đao của mình.
Trảm Quỷ bổ xuống, lưỡi đao lóng lánh nắng ban trưa, tựa như muốn đem tất thảy sự phẫn nộ của thái dương, sự trừng phạt của trời cao bổ xuống đầu Tạng Cẩu.
Choang!!!!
Tiếng vang tựa tiếng chuông chùa ban sớm dội khắp hoàng cung. Trong điện Thái Hoà, vàng vụn nhảy vọt ra từ túi của các quan, vung vãi tung toé đầy đất. Đồng đen là mẹ của vàng...
Ngoài điện…
Đôi tay Tửu Thôn rung mạnh, ống tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542178/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.