🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hoàng Phúc dùng hai ngón tay, kéo vạt áo ố máu lên nhìn, cằn nhằn:



“ Đám Nam man chúng mày đúng là thứ hạ tiện. Chết rồi cũng khiến người ta phải khó chịu. ”



Trần Ngỗi buông tay, thở dài.



Hết rồi.



Bốn con người, kẻ ở thôn nam người sinh xóm bắc, kẻ quen cày quốc người thạo kiếm cung. Mỗi người một vẻ, một mục tiêu trong đời, vậy mà chẳng hẹn từ chín phương trời mười phương đất cùng đến tụ họp dưới trướng Trần Ngỗi. Tiếc thay cơ đồ còn chưa thấy móng thấy cột, người đã quyên sinh, hồn về chín suối. Thử hỏi, có vô ích không?



“ Trần Ngỗi, theo ta về chịu tội! ”



Hoàng Phúc vươn tay, toan điểm huyệt đạo phong tỏa hành động của Ngỗi, đặng đưa về doanh trại thêm phần thuận lợi. Thì bỗng hổ khẩu tê chồn, phải lui lại ba bốn bước liền. Y thầm lấy làm kinh ngạc, không nghĩ ở phương trời khỉ ho cò gáy, chó ăn đá gà ăn sỏi này cũng xuất hiện một cao thủ có thể lấy viên sỏi bé tí đánh lui được thủ chưởng của lão.



Hoàng Phúc vừa mới nhắm mắt ngưng thần tập trung, đang định thử xem có phát hiện được vị trí của đối thủ không, thì phía đông đã có tiếng cười khẩy quen thuộc:



“ Phải mang cùng một cái họ với hạng người vô sỉ như ngươi, đúng là hổ hết thanh danh một đời Hoàng mỗ. ”



“ Là nhà ngươi? ”



Xuất hiện trước mặt Hoàng Phúc, chắn ngay giữa y và Giản Định đế, là một trung niên ăn vận nửa văn nửa võ,

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542172/chuong-130.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.