Lê Hổ cười khẩy.
Lưỡi đao lia một cái.
Đúng lúc này, Lê Thận nằm cách đó không xa lắm cũng mở mắt ngái ngủ.
Đập vào mắt y là cảnh Lê Hổ cứa thanh đao ngang cổ Trần Đĩnh.
Lê Thận không ra tay, chỉ yên lặng cất ám khí trầu không vào sâu trong áo.
Đêm qua, hai người đã thỏa thuận với nhau xong xuôi, rồi mới gục xuống vì cơn say chuếnh choáng. Mạng Trần Đĩnh giao cho hai người Lê Hổ, Ngũ Thư tùy ý xử trí.
[ Trần Đĩnh phải không? Mỗ sẽ nhớ kỹ cái tên này. ]
Lê Thận cúi đầu xuống, mặt ngoảnh đi chỗ khác.
Y thấy bản thân không bằng Trần Đĩnh.
Huyết Kiếm Thiên Công đã không còn quá coi trọng sống chết của bản thân.
Lê Thận nhìn y gối đầu lên tay, thản nhiên trước lưỡi đao, bỗng phát giác một điều. Ở Trần Đĩnh đã có chút nào đó na na Khiếu Hóa Tăng. Không giống hẳn cái sự vô lo, lười biếng của ông, xong đã gần với ông hơn. Ít nhất là gần hơn so với Lê Thận.
Thượt.
Tóc Trần Đĩnh rụng lả tả xuống nền động Thiên Tôn.
Tiếng đao tra vào vỏ vang lên nghe loạt xòa loạt xoạt.
Xen lẫn vào đó là tiếng nói của Lê Hổ.
" Ta nói rồi, ngươi đánh giá chính mình quá cao đấy. Anh Học ta là thầy lang nổi danh, có thể tạo phúc cho dân, cứu hàng trăm hàng ngàn nhân mạng. Còn ngươi? Để ngươi chết lúc này, chẳng phải là nói mạng anh Học ta cũng chỉ bằng cái mạng quèn của nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542139/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.