Lê Hổ nhìn chàng “ ngư phủ ”, nhưng không dám lên tiếng. Trời mới biết y là bạn, là thù.
Kẻ đó vực đám người dậy, dùng hai ngón tay kẹp lấy ám khí mắc trong cổ ba tử thi mà rút ra. Máu bắn vọt ra thành tia đỏ ối, vẫn chỉ mảnh như sợi tơ tằm.
Thì ra, ám khí y dùng là một phiến lá thép mỏng như tờ giấy, nhọt hoắt như lá trầu không.
“ Mời Nhật Nam vương theo mỗ về gặp chủ. ”
“ Muôn phần đội ơn tráng sĩ cứu mạng, nhưng hình như ngài nhận lầm người. Cái thứ bình dân lấm lem bùn đất như tôi thì vương với Nam cái quái gì kia chứ? ”
Trần Ngỗi cười hề hề, nói.
Chỉ nghe ngư phủ kì quái đáp:
“ Nhật Nam vương chớ sợ. Chủ của mỗ đã cho người vẽ mặt mũi của ngài, lại phái chúng tôi toả đi khắp nơi tiếp ứng đề phòng độc thủ của họ Trương. Quả nhiên không ngoài dự đoán, để tôi gặp được ngài ở đây. ”
Trần Ngỗi nhíu mày, ngờ vực hỏi:
“ Tên chủ anh có phải có một chữ Cơ?? ”
Quái khách phất tay, nói:
“ Quận vương cứ đi theo mỗ, rồi mọi chuyện sẽ sáng tỏ thôi. ”
Trần Ngỗi nghĩ thầm với võ công của quái nhân, giết hai người họ không phải chuyện khó khăn gì. Hà tất còn phải dụ họ vào bẫy?? Thế là lục tục dìu Lê Hổ dậy, ba người cưỡi hai con kiện mã phi về hướng bắc.
Vó ngựa cuốn tung cát bụi vào trong không trung, nắm đất nước Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542111/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.