Ánh dương biến mất khỏi chân trời, nhấn thế gian chìm vào một biển tối mịt mùng. Sương mù từ đâu nổi lên, xuyên qua kẽ hở giữa đám lều bạt len vào doanh trại quân Minh, tựa như một lũ rắn độc quỷ quyệt. Phiêu Hương ngồi trên nóc lều, vuốt thanh đao Lĩnh Nam. Cô có linh cảm rằng đêm nay ắt sẽ có chuyện lớn xảy ra…
Quả nhiên, chỉ chừng một khắc sau, đằng tây đã vang lên tiếng ì ùng khi xa lúc gần. Ánh lửa loé lên lúc chớp khi tắt, khói mờ quện sương đêm, tạo thành một buổi dạ yến của yên hoả.
“ Có địch tập!!! ”
“ Có… có… có phải đám điên hôm trước hay không???? ”
Quân Minh chạy khắp nơi, khua mâu đánh thuẫn inh ỏi gọi nhau dậy. Lúc biết là có kẻ dạ tập, ai nấy đều giật mình nghĩ ngay đến đội quân Thánh Dực dũng nghĩa ở Tây Đô ngày đó.
Phiêu Hương nghe sĩ tốt bên dưới í ới gọi nhau thì đứng phắt dậy. Cô hướng mắt về trướng bồng nơi Hồ Nguyên Trừng bị giam lỏng, mừng thầm trong dạ.
Lại nói về Tạng Cẩu và bốn lão Địa Khuyết Thiên Tàn…
Bốn ông già nghe thằng bé kể lại cái chết của vua trộm, ai nấy đều sụt sùi. Lão mất mũi ngửa mặt than:
“ Các đời Quận Gió đều lấy hiệp nghĩa làm đầu, giúp dân trừng bạo làm vui… Thế mà lại phải lìa đời nhục nhã như vậy. ”
“ Thiên Cơ lão đạo và đám người sơn trang Bách Điểu dám ném đá sau lưng hại Quận, bốn người chúng ta ắt phải trả thù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542076/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.