Phan Chiến Thắng thấy vậy, cũng chỉ cười khẩy. 
Thiên Cơ lão đạo cao giọng: 
“ Kẻ này chẳng những có ý tìm giết hết hậu nhân nhà Trần, bán nước ta cho giặc phương bắc mà còn có ý tìm thanh Thuận Thiên kiếm dâng cho vua Minh! Mọi người nói xem, thế có chấp nhân nổi không? ” 
“ Cái gì? ” 
“ Mẹ nó, khôn ngoan đá đáp người ngoài. Thằng khốn ấy có xứng làm con dân Đại Việt hay không?? ” 
“ Băm vằm nó ra! ” 
Thuận Thiên kiếm mất tích cũng ngót một ngàn năm trăm năm, nhưng trong dân gian danh tiếng của nó vẫn truyền xa như lửa âm ỉ cháy. Ở cái chốn võ lâm Đại Việt ngày đó, có ai mà không biết danh của kiếm thần tượng trưng cho đế quyền nước nam ấy. Nay có người muốn lùng kiếm dâng cho Chu Đệ, thì khác nào bôi tro trát trấu vào quốc hồn? 
Thiên Cơ lão đạo chờ tiếng chửi mắng giảm bớt, mới quay sang hỏi: 
“ Theo bác Quận, hạng người ấy phải xử lí như thế nào? ” 
“ Để anh hùng hào kiệt chốn này mỗi người chửi một câu, đánh một cái là được. Hắn không chết vì đau, cũng phải đi vì nhục. ” – Quận Gió vuốt chòm râu, cười khẽ. Cách của ông so với người khác thì ôn hòa hơn nhiều, song cũng là hiệu quả nhất. 
Thiên Cơ lão đạo bất giác khẽ cười, nói: 
“ Mang bằng chứng lên đây! ” 
Có năm người đàn ông lực lưỡng bắt đầu bang qua đám đông, tiến lên đàn Nam Giao. Cứ hai người khiêng một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542060/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.