Khiếu Hoá Tăng mới cười, hỏi vọng từ trong chính điện ra;
“ Ơ hay, anh nói tôi là phường ác ôn theo giặc, tôi lại chửi anh là bè lũ Việt gian. Vậy ai mới thực sự là lũ giặc bán nước? Chi bằng người ngoài miếu vào trong này đối chất, ba mặt một lời chẳng hay hơn ư? ”
Phiêu Hương chui ra sau tượng phật mà nấp, che miệng cười. Huỳnh Bách Việt ban đầu thì hơi khó hiểu, nhưng nghĩ một chút cũng nhận ra:
[ Võ công ông sư này không biết cao hay thấp, nhưng rất có kinh nghiệm đi lại trên giang hồ.
Ngoài sân trống trải, đối phương người đông thế mạnh lại giỏi dùng ám khí, sư ông đương nhiên không bị dở người mà khi không lại thò đầu ra. Ở trong chính điện một là có thể đề phòng đối thủ dùng kế điệu hổ li sơn, hai là nhiều chướng ngại chỗ nấp. Người dùng ám khí trong thiên hạ, kị nhất đúng là kiểu chiến địa này. ]
Gã cầm đầu bang chúng phái Long Đỗ tự nhiên cũng hiểu điều này. Hắn bèn vận công quát:
“ Người ngay có trời chứng đất giám, việc gì phải giải thích với các người? Họ Huỳnh, tao đếm đến mười, nếu mày không ra đây đừng trách tao đốt cái miếu nát này! ”
Khiếu Hoá Tăng nhún vai. Tất nhiên đối phương sẽ phản ứng như thế rồi. Lão không thấy lạ lắm.
“ Đại sư, trăm sự… ”
Huỳnh Bách Việt nghiến răng, vùng dậy đặng xông ra ngoài sống mái. Nào ngờ vai y đã bị một bàn tay của Khiếu Hoá Tăng đặt lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542015/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.