Hai gối Hồ Xạ đụng lên mặt đất…
Chỉ trong một giây ấy, khoảnh khắc khi mà lưỡi kiếm của Trần Đĩnh bay qua cổ hắn, hắn đã suy nghĩ rất nhiều. Trong tâm thức hắn, dòng sông Hồng bỗng tràn đê. Ký ức thi nhau ùa về như một con lũ lớn.
Nấm mồ của mẹ hắn hiện lên trước tiên. Một chiếc đĩa mẻ, cũ mèm đặt bên nắm đất đầy cỏ dại. Mơ hồ, hắn nghe thấy tiếng khóc bản thân vọng lại, như xa mà gần.
[ Xạ hãy chưa báo được ơn sinh thành mà, sao mẹ đã vội ra đi hả mẹ ơi? ]
Hắn nhác thấy bóng mẹ ngồi chong đèn đến khuya may áo Tết cho mình. Rồi cả những lúc hắn nhõng nhẽo đòi chè lam của bà nữa. Ô kìa! Đằng kia phải mẹ hắn không? Bà già đi nhiều quá. Tóc lấm chấm sương, da hằn vệt nắng. Hắn như thấy bà đứng vẫy mình xa xa.
[ Xạ, tao với thằng Bình đều nói rồi, đến mày đấy! Mẫu con gái mày thích là gì? ]
Hồ Đỗ huých mạnh vào vai hắn, khiến cho hắn loạng choạng suýt thì cắm mặt xuống sông Tô Lịch. Dòng sông ấy vẫn đang hẹp dần lại, đúng như lời nguyền của hai ông bà hàng Dầu năm xưa, song nước thì trong veo soi thấy cả đáy.
Kỷ niệm về anh em…
[ Nào! Nào! Mau nói đi! Anh em với nhau từ bé tí đến giờ, mày không nói là khinh thường anh em đấy nhé! ]
Hồ Đỗ, trái hẳn với cái tính cách lỗ mãng của hắn, lại chỉ ước có một người đàn bà bình thường. Nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542005/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.