Hồ Đỗ vung rìu ra sau, toan chém Mộc Thạnh.
Giữa lúc hai phe đang giao chiến, xách đầu một trong hai thống lĩnh địch quân chẳng khác nào giáng một đòn nặng lên sĩ khí của đối phương. Có như vậy, quân Hồ bị mai phục mới có thể bảo toàn quân số mà tái chiến.
Mộc Thạnh biết mình khó tránh nổi cái chết, bèn nghển cao đầu. Bỗng nhiên trông lão ta thanh thản đến lạ. Nhìn vầng trăng treo cao, Thạnh nói:
“ Chém đi! ”
Hồ Đỗ gầm lên, phạt rìu xuống bằng cả sức bình sinh. Lưỡi việt sắc lẻm rơi nhanh, cách cần cổ Mộc Thạnh ngày càng gần.
Chiến thắng Mộc Thạnh, lại đang lo lắng cho ba quân khiến Hồ Đỗ không tập trung tinh thần được, đầu óc cứ trên mây trên gió. Hắn chỉ muốn chém Thạnh thật nhanh, rồi cầm đầu tướng địch băng rừng đến viện trợ cho quân Đại Ngu và Hồ Xạ.
Thế mà có ngờ đâu, chỉ một phút thất thần thế thôi cũng quá đủ để y trả một cái giá đắt.
Phập!
Lưng Hồ Đỗ trúng liên tiếp mấy thanh ám khí. Chuỷ thủ có, thấu cốt đinh có, thiết tật lê cũng có. Đáng sợ nhất là hai bộ kê trảo từ đâu bay tới, chộp trúng hai bả vai Hồ Đỗ. Cuối trảo có gắn một sợi xích sắt dài độ một thước ta, lúc bay từng đoạn thiết liên khua vào nhau kêu lẻng xẻng.
Lưỡi dao nhọn hoắt, cong vút cắm ngập vào thịt, làm máu Hồ Đỗ ứa ra đầy áo. Hai sợi xích căng lên, người điều khiển kê trảo dùng sức giật một cái. Tức thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2541993/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.