Đùng!
Dậm chân, Hồ Đỗ lao vọt đi như một viên đạn đại bác. Từng thớ cơ của hắn uyển chuyển, dẻo dai phối hợp với nhau vận động, nhịp nhàng chẳng khác nào loài báo săn.
Mộc Thạnh thấy tốc độ đối thủ đột nhiên nhanh phải gấp đôi lần đánh nhau trước, thì giật mình lắm. Thời gian mới bao lâu, lão không ngờ Đỗ lại mạnh lên nhiều đến như thế chỉ trong chưa đầy một tháng ngắn ngủi. Thạnh hãy còn chưa kịp định thần thì việt của Đỗ đã bắt đầu rơi xuống, kình phong phạt thẳng vào vai vào mặt.
Nhưng Mộc Thạnh chinh chiến lâu năm, tất nhiên cũng là địch thủ hạng xương xẩu khó gặm. Lão đã sớm dùng đôi tai mình nghe tiếng gió, dựa vào đó mà bước liền ba bước sang phải.
Uỳnh!
Lưỡi việt của Hồ Đỗ không tìm được mục tiêu, chém mạnh xuống đất. Ầm một tiếng rõ to, nền rừng hiện lên một cái rãnh toang hoác, sâu chừng hai ngón tay. Mộc Thạnh tiện đà vung siêu phản kích, nhưng Đỗ đã kịp đưa rìu chiến lên chặn nhát chém của lão.
Cán siêu đụng phải cán việt, lực phản chấn kinh hồn truyền lại khiến hai tay Mộc Thạnh như rụng rời, hổ khẩu nứt toạc ra, đầm đìa máu.
“ Ha ha! Mộc Thạnh, lần này lão chết là cái chắc! ”
Hồ Đỗ hưng phấn cười gằn, tiếp tục vung việt chém tới tấp. Cứ sau mỗi nhát chém, đòn thế của y lại nặng nề hơn, vồ vập hơn một bậc.
Chém lên, bổ xuống, thúc sườn, đập ngang… cú nào cú nấy mạnh chẳng khác nào sét đánh, trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2541976/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.