Đoàn thương binh thấy y quả quyết, tròng mắt ai nấy đều đỏ lên: 
“ Nếu tướng quân không chê đám người chúng ta vướng tay cản chân, xin được góp một phần sức lực. Chỉ mong sau khi chúng ta chết rồi, vợ dại con thơ được các vị trên cao đoái hoài đôi chút, để hàng năm bên mồ phảng chút khói hương. ” 
Đỗ nói: 
“ Đi theo quân ta, là hành quân thần tốc, không được chậm một khắc nào nữa. Ai chịu được, đuổi kịp tốc độ cỉa ba quân thì hẵng theo cùng, nhược bằng không thì nên cút về! ” 
Các tàn binh đưa mắt nhìn lẫn nhau, những ai còn khoẻ hay không bị thương ở chân thì gia nhập đoàn quân. Số khác thì đành tiu nghỉu bỏ về. 
Càng đi vào sâu trong rừng, cây cỏ càng rậm rạp âm u. Ánh mặt trời tàn lụi gượng thở ra những tia sáng yếu ớt, nhuộm úa tàn lên từng nhành cây phiến kas. Nghe xa xa tiếng thằng vượn nào hú não nề, hệt như có người đang khóc than cho đám tang ai đó. Một vài ả quạ kêu ma đằng xa, thật khiến người ta thấy có sự chẳng lành. 
Hồ Đỗ chợt nghe mùi máu trong không trung, bèn cho quân dừng lại quan sát. Chốn họ dừng chân là một gò đất khá cao. Loạt xoạt, bụi rậm vang lên những tiếng khẽ khàng ma mị mà bí ẩn. 
Phốc! 
Một lão cọp nhảy ra khỏi bụi, đuôi cong lên vì vừa chén được bữa no nê. Miệng hắn hãy còn tha một cánh tay người, máu thấm đỏ cả lớp lông trắng hếu ở bụng. Hổ ta 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2541970/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.