Chẳng mấy chốc hai người đã tới chỗ Hồ Nguyên Trừng bị giam lỏng. Vì Nguyên Trừng không học võ nghệ, nên chỉ cần cắt cử mấy binh lính canh chừng là đủ. Bản thân chàng lại không có ý muốn trốn, nên cũng không cần lo người khác sẽ cướp ngục.
Hồ Đỗ trông cái lều chứa củi tồi tàn nằm hớ hênh ở rìa doanh trại, canh phòng lỏng lẻo thì mắng:
“ Làm gì thế này? Ngộ nhỡ đêm hôm Mộc Thạnh cho quân xông tới ám sát tướng quốc thì phải làm sao bây giờ? ”
Hồ Xạ khẽ lắc đầu, không nói tiếng nào hết. Ngay khi đó từ xa bỗng bước lại một đám người. Dưới ánh đuốc rọi sáng, thì té ra là hai người Nguyễn Công Khôi, Nguyễn Tông Đổ và thuộc hạ. Hai người này một để bại trận Mộc Hoàn, một thì thua mất thành Đa Bang, đi cùng nhau đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, nồi nào úp vung đó. Hồ Đỗ vừa trông cái mặt câng câng vênh váo của Nguyễn Tông Đỗ là thấy ghét, toan rút rìu ra.
Nguyễn Tông Đỗ cười khinh khỉnh, nói:
“ Hồ Đồ thì muôn năm vẫn cứ là Hồ Đồ, sao hiểu được tầm nhìn sâu xa của thánh thượng? Đây người ta gọi là chốn nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Ài, củi mục khó đun mà chổi cùn thì khó quét, đúng là chẳng sai. Ngu ngốc như ai đó cũng làm đến được chức thống lĩnh tam quân… ”
Đám người đi theo ai nấy đều hùa theo, nghị luận lớn tiếng ngay trước mặt hai người Hồ Đỗ Hồ Xạ, giọng điệu rất là hống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2541951/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.