Kháng gian thần huynh đệ đồng tâm
Cứu người ngay thầy trò nên nghĩa
Phiêu Hương và Tạng Cẩu ngồi nói chuyện với nhau giữa tiếng rì rào của con nước và âm thanh xào xạc của khóm lau. Liễu Thăng nằm ở một góc, thiu thiu ngủ. Song bàn tay vẫn nắm chặt thanh trường thương. Cậu không tin tưởng Phiêu Hương và cô bé cũng chẳng tín nhiệm cậu.
“ Thế rốt cuộc giữa hai người đã có chuyện gì thế? ”
Tạng Cẩu hất hất đầu về phía Liễu Thăng ra dấu.
“ Tên này ấy hả? Chẳng biết tự nhiên hắn từ đâu chạy tới, lại còn dẫn theo một đống binh sĩ nữa. Hộ vệ của ta thấy vậy bèn ngăn lại, thì hắn lao ra giết luôn. Hai bên giết giết chém chém một hồi, chỉ còn mỗi ta và hắn sống sót. Sau đó thì ta bị truy sát tới tận chỗ này. ”
Phiêu Hương vỗ vỗ vỏ đao, đáp.
“ Vậy là hiểu lầm rồi. Ngày mai hai người giải thích rõ với nhau là xong chuyện. ”
Tạng Cẩu nói, tiện tay lia một viên đá nhỏ về phía con sông. Hòn sỏi nảy lên liên tiếp ba, bốn lần rồi mới chìm xuống.
“ Sao có thể được? Hắn là quân giặc cướp nước, không ai là không muốn giết hết! Là người nước nam, đáng lẽ cậu nên giúp ta giết hắn mới phải. ”
“ Tôi biết quân Minh không tốt, đã giết rất nhiều người. Song nhà Hồ lại càng tệ hại hơn. Đám lính một tháng đến làng hai ba bận, người làng để được bao nhiêu tiền, bao nhiêu gạo thóc chúng đều lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2541933/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.