Khi mắt kính của Mục Kiệt hoàn thành, đoàn người ra khỏi cửa hàng chuẩn bị đi
Mục Kiệt nói với mọi người: “Tôi đi lấy xe, mọi người đợi một chút”. Mọi người gật gật đầu
Nhưng Kim Tinh vẫn còn buồn bực, nhiều người thế này làm sao ngồi đủ một xe? Mục Kiệt mới rời đi thì lại có một chiếc xe màu xám dừng lại trước mặt các nàng. Bất quá, người tinh mắt liền có thể nhận ra đây là một chiếc xe tốt. Trần Lâm vừa nhìn đã rất thích, tuy rằng cậu không am hiểu nhiều về xe nhưng chiếc xe này lại cho cậu cảm giác thoải mái
Cửa xe mở, Lưu Dụ từ trong xe bước ra, hào phóng cười với mọi người. Hắn đến đối diện Tống Đình Phàm: “Tôi lên lầu thấy chìa khóa có sẵn”
Một câu đơn giản như vậy, hai người không nói gì thêm. Đúng vậy, Lưu Dụ cũng vừa đi lấy xe, khi đến bãi đậu xe của công ty, hắn nghĩ sẽ dùng xe của Đình Phàm, như vậy cũng tiện hơn. Cứ thế này đi ăn cơm, tác dụng tự nhiên có thể hiển hiện ra. Không lâu sau Mục Kiệt cũng lái xe tới, một chiếc xe màu đen làm mọi người tò mò
Ba cô gái ngồi xe Mục Kiệt, Trần Lâm và Lưu Dụ đi xe của Tống Đình Phàm. Lưu Dụ không muốn bỏ lỡ cơ hội nhìn hai người ở cạnh nhau, tự nguyện lái xe. Nhìn vào kính chiếu hậu trong xe, Lưu Dụ phát hiện hai người ngồi ghế sau không nói gì, không khí này thật đúng là… cổ quái. Nhưng hắn tình nguyện đánh tan loại ‘cổ quái’ này
– “Trần tiên sinh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-theo-tu-nhien-nuoc-chay-thanh-song/182691/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.