Nhíu mày, vươn tay, Tống Đình Phàm nói: “Tống Đình Phàm”
– “Trần Lâm”. Mỉm cười trả lời, cậu rất muốn cười vì lời giới thiệu quá ngắn gọn kia nhưng lại không dám
– “Tôi vừa mang mắt kính trả lại trong tiệm cậu, buổi sáng cảm ơn cậu”
– “Không cần cảm ơn, cũng không phải chuyện gì to tát”
Trần Lâm không nghĩ vì chuyện này mà cảm ơn tới cảm ơn lui, liền chuyển đề tài: “Làm sao vậy? Nhìn thấy trận thế này nên không dám đi vào?”. Thuận tiện lại hất hất cằm chỉ vào bên trong oh
Tống Đình Phàm thật không ngờ Trần Lâm vẫn dùng giọng điệu đùa giỡn như ban sáng nói với mình. Hắn hơi bất ngờ, nhưng thoáng chốc ánh mắt lại mị mị, trong mắt hiện lên một mạt thâm ý rất nhanh làm người ta không rõ ràng, cũng không biết Trần Lâm có nhìn thấy rõ ràng hay không
– “Tôi vừa vặn cũng chuẩn bị ăn cơm trưa, tiếp thêm can đảm cho anh, cùng nhau đi vào thôi?”
Không biết vì sao, sau khi thấy động tác hất hất cằm kia, Tống Đình Phàm cũng không có ý định cự tuyệt lời đề nghị này, hơn nữa nhìn bên trong hắn chắc chắn mình không có can đảm đi vào, cảm giác cũng có chút ý tứ
Vì thế gật gật đầu, Tống Đình Phàm cùng Trần Lâm vào oh. Cửa mở ra, mùi đồ ăn hỗn hợp, mùi nước hoa nữ tính, lại thêm hơi thở nặng nề đầy CO2 của mọi người, tất cả cũng đập vào mặt làm Tống Đình Phàm nhíu mày thật sâu. Ngay cả chân cũng không muốn bước vào trong, trong lòng bắt đầu hối hận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-theo-tu-nhien-nuoc-chay-thanh-song/182684/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.