Khi hai người Lưu Dụ đến, bọn Tống Đình Phàm đã đến rồi
Trần Lâm nhìn thấy nam nhân ngồi bên cạnh Mục Kiệt, rất ít nam nhân có thể ở trước mặt bọn Tống Đình Phàm mà tự nhiên không phép tắc, thực trùng hợp, nam nhân này là một trong số đó. Đối với hắn, Trần Lâm cũng có ấn tượng, nếu không lầm thì hắn là Nghiêm Tử Vĩ, ông chủ của quán bar ‘Đại Lí’ kia
– “Tôi nghĩ, có lẽ tôi cần giới thiệu lại một chút?”. Nghiêm Tử Vĩ nhìn Trần Lâm, vươn tay ra, đáy mắt mỉm cười
Trần Lâm cũng cười lắc lắc đầu, vươn tay đến, “Không cần, tôi nhớ rõ anh, Nghiêm Tử Vĩ”
Nghe Trần Lâm chuẩn xác nói tên mình, Nghiêm Tử Vĩ có chút bất ngờ nhìn cậu, lại nhìn ba người kia. Nói thật, hắn không ngờ Trần Lâm còn nhớ mình. Bởi vì lần trước tại quán bar của mình, hắn có gặp qua Trần Lâm một lần, mà Trần Lâm lúc đó cũng gần như chỉ nhìn sơ qua hắn, sau đó liền cùng Tống Đình Phàm li khai. Hắn, vốn nghĩ Trần Lâm sẽ không nhớ rõ mình. Hoặc ít nhất là không nhớ rõ tên mình
– “Được rồi, được rồi, mọi người ngồi xuống nói chuyện đi, vừa ăn vừa nói chuyện”. Mục Kiệt tiếp lời
Vừa bắt đầu ăn cơm, Trần Lâm không thể không thừa nhận, bằng hữu của Tống Đình Phàm luôn có nét độc đáo riêng của mỗi người. Nghiêm Tử Vĩ này, có tính cách hào sảng vui đùa của Lưu Dụ, có hương vị giảo hoạt hồ li của Mục Kiệt, ngẫu nhiên còn có một ít trầm mặc của Tống Đình Phàm. Trần Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-theo-tu-nhien-nuoc-chay-thanh-song/1517527/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.