Hôm sau, Trần Lâm bị sức nóng đánh thức, cậu cảm giác da thịt mình đều khô nóng. Mở to mắt, nhìn người trước mặt, trong nháy máy, kí ức đêm qua lại trở về nguyên vẹn, sáng sớm mà Trần Lâm đã đỏ mặt. Quan sát người bên cạnh, sau một đêm liền nhìn thấy lún phún râu, Trần Lâm hiếu kì muốn chạm thử. Trần Lâm là người phương Nam, lông trên cơ thể thực thưa thớt, làn da thậm chí còn đẹp hơn thiếu nữ xứ Bắc. Râu càng không có bao nhiều, cơ bản khoảng một tuần mới thoáng nhìn thấy một chút. Với việc này, Trần Lâm thật oán hận 
Tay Trầm Lâm còn chưa chạm đến râu của Tống Đình Phàm liền cảm giác mặt hắn rất nóng, nhìn thêm lại thấy cả mặt đỏ bừng, môi khô khốc, mà da thịt hai người kề sát vẫn thực nóng rực. Trần Lâm ngơ ngẩn, cũng biết đó không phải do đắp chăn, mà là, Tống Đình Phàm phát sốt! 
Trời ạ! Sao lại như thế? Trần Lâm khẩn trương đứng dậy, lại sợ động tác quá mạnh của mình đánh thức người trên giường, chỉ có thể chậm rãi rời đi. Cơ thể quang lõa cũng bất chấp khí lạnh tấn công, cậu liền vào phòng vệ sinh ủ nóng khăn mặt, cấp tốc đắp lên trán Tống Đình Phàm. Nhưng ngẫm lại thế này cũng không được bao nhiều, nếu không hạ sốt thì làm sao? 
Lại lập tức chạy đến tủ thuốc, bên trong có chứa một ít thuốc thường dùng. Trần Lâm tìm một viên thuốc hạ sốt cho Tống Đình Phàm uống, cậu nhớ rõ lần trước mình phát sốt, Quang ca liền đưa thuốc này cho mình, cậu uống 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-theo-tu-nhien-nuoc-chay-thanh-song/1517500/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.