Trần Lâm tuy đã sớm lên giường như chưa ngủ. Mở chiếc đèn bàn mỏng manh trên đầu giường, cậu minh tưởng cuộn mình trong ổ chăn. Đêm nay Tống Đình Phàm không ăn cơm cùng bọn họ, cậu thật sự không cảm giác gì sao? 
Thiếu một người luôn ngồi bên cạnh, vì mình mà từ lạnh nhạt lại trở nên ấm áp, có thể không có cảm giác sao? Thiếu một người luôn có thể bất động thanh sắc nhưng triệt để hiểu mình, có thể không có cảm giác sao? Thiếu một người lúc nào cũng như lơ đãng gắp đồ ăn mình ưa thích vào bát mình, có thể không có cảm giác sao? 
Là, việc này Trần Lâm cũng tự làm được, nhưng luôn luôn có một người chiếu cố mình như vậy, Trần Lâm thế nào lại không có cảm giác? 
Làm việc bình thường, nghỉ ngơi bình thường, nhưng đến giờ này còn chưa thể tiến vào mộng đẹp. Vậy cái gọi là ‘có cảm giác’ kia cũng không phải điều bình thường 
Đột nhiên điên thoại đổ chuông, Trần Lâm ngồi bật dậy tìm điện thoại đang không biết để đâu. Bình thường mỗi khi ngủ cậu đều tắt máy. Hiển nhiên, hôm nay là ngoại lệ! 
Một tin nhắn ngắn ngủi từ –Tống Đình Phàm. “Anh ở bên ngoài” 
Lời nói mơ hồ không rõ nghĩa. Tống Đình Phàm nguyện ý để Trần Lâm chọn lựa. Nếu cậu thực sự đang ngủ, tin nhắn xem như không gửi đến. Hôm sau nhận tin cũng không làm được gì. Nếu cậu chưa ngủ, mở cửa hay không cậu đều tự mình quyết định 
Không cần hỏi, Trần Lâm đọc tin này tất nhiên tim nhảy nhanh vài cái. Cậu không suy xét 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-theo-tu-nhien-nuoc-chay-thanh-song/1517496/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.