Hôm sau, Tống Đình Phàm vào đến công ty 
Mục Kiệt Lưu Dụ liền cảm giác— đường quan rộng mở. Không biết hắn có ‘ngựa thất vó’ không? 
– “Đình Phàm, cậu gặp Trần Lâm rồi?”. Lưu Dụ nịnh nọt hỏi han, hi vọng thừa lúc Tống Đình Phàm vui vẻ có thể moi được chút tin tức 
Tống Đình Phàm nghe thấy bừng tỉnh liếc nhìn Lưu Dụ 
– “Cậu gặp rồi phải không? Cậu nói nói a, cậu xem tôi là gì chứ?”. Lưu Dụ vẫn chưa từ bỏ ý định, không ngừng cố gắng 
– “Đúng vậy, Đình Phàm, Trần Lâm nói gì với cậu?”. Mục Kiệt cũng mở miệng 
Tống Đình Phàm lạnh mắt liếc nhìn Mục Kiệt, cậu thật muốn biết a! Trần Lâm nói gì với tôi, tôi cũng phải báo cáo cho cậu sao? 
Không để ý đến hai người bọn họ, Tống Đình Phàm nói thẳng: “Giữa trưa chúng ta ăn cơm cùng Trần Lâm” 
Hảo hảo hảo, giữa trưa đi ăn cùng Trần Lâm! Mục Kiệt nghĩ, cậu không nói, tôi không biết hỏi Trần Lâm chắc? 
Trần Lâm đã quyết định không né không tránh, không nghênh không hợp. Tự nhiên, giữa trưa bọn họ tìm cậu đi ăn, cậu cũng đáp ứng 
Trong xe, Tống Đình Phàm và Trần Lâm ngồi ở ghế sau, Mục Kiệt lái xe, Lưu Dụ ngồi ghế phó lái. Rõ ràng, hai người phía sau tuy ngồi không đến mức quá xa, nhưng Mục Kiệt Lưu Dụ vẫn nghĩ quá xa so với mức thân mật 
Tống Đình Phàm đương nhiên cũng nhận ra, Trần Lâm vốn không bài xích mình như hắn nghĩ. Chỉ có thể nói thái độ cậu vẫn bình thản, tự nhiên, bình tĩnh như trước. Tống Đình Phàm nghĩ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-theo-tu-nhien-nuoc-chay-thanh-song/1517493/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.