Bên tai vang lên giọng nói mình ấn tượng sâu sắc, Trần Lâm tay đang gắp thức ăn không khỏi run lên. Hít sâu một ngụm, buông đũa, Trần Lâm đứng dậy. “Trùng hợp như vậy, cũng đến đây ăn cơm sao?” 
– “Ân”. Tống Đình Phàm liếc Trương Bá Quang đang bên cạnh Trần Lâm một cái, gật gật đầu với cậu 
– “Ách… bọn Mục Kiệt Lưu Dụ đâu? Các anh hôm nay không đi cùng nhau?”. Thấy một mình Tống Đình Phàm, Trần Lâm vừa muốn tìm đề tài, vừa nghi hoặc hỏi 
Tống Đình Phàm ngoắc một lóng tay, Mục Kiệt Lưu Dụ cũng đang đi đến. Kì thật khi bọn họ bước vào nhà ăn đã nhìn thấy Trần Lâm đầu tiên. Bọn họ phải thừa nhận, ở chung lâu như vậy nhưng chưa một lần gặp qua biểu tình trẻ con của Trần Lâm như vừa rồi. Ngẫu nhiên cậu còn có thể nhăn mặt chun mũi, nói không nên lời.. ách… là đáng yêu. Mà tất cả, giống như chỉ biểu hiện cho người đang ngồi bên cậu xem 
Nam nhân kia, Mục Kiệt đầu tiên cảm giác: không tồi, sự nghiệp thành công, hơn nữa khuôn mặt cũng không tồi! 
Mục Kiệt Lưu Dụ cũng chú ý đến Tống Đình Phàm khi nhìn thấy một màn vừa rồi, nếu hắn không chủ động chào hỏi, bọn họ cũng không cần tỏ vẻ gì, cứ xem như không gặp 
Chính là bọn họ vừa thấy không khí bên bàn Trần Lâm ngày càng nhiệt, như thế nào bây giờ lại ngày càng lạnh? 
Còn chưa chuẩn bị gì, Tống Đình Phàm đã đi đến hướng của Trần Lâm. Hai người đối diện, lắc đầu buồn cười. Vốn không nghĩ sẽ đi đến mà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-theo-tu-nhien-nuoc-chay-thanh-song/1517487/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.