Bởi vì tối đó Trần Lâm nghe ba người Tống Đình Phàm nói như vậy, cậu cũng hoàn toàn buông xuống tâm tình mà đi cùng bọn họ. Hiện tại vô luận là bọn họ dẫn đi ăn cơm, hay đi chơi, hoặc tặng một món quà nhỏ nào đó, Trần Lâm đều chấp nhận 
Đôi khi nếu bận chuyện gì không thể đi được, Trần Lâm đều nói thẳng ra mà không quan tâm đến thái độ của Tống Đình Phàm 
Một trận ‘tít tít tít..” làm di động rung lên, Trần Lâm cầm máy mới thấy là điện thoại của Mục Kiệt, cậu nghĩ hôm nay chắc lại đi ăn một chỗ mới 
– “Này….” 
Nghe giọng nói trong sáng của Trần Lâm mang theo chút ý cười, Mục Kiệt cảm thấy thật thoải mái. Nhưng vì có người nọ bên cạnh, hắn cũng không dám toát ra vẻ sung sướng ấy trên mặt, vội vàng tiến vào chủ đề chính, “Trần Lâm, là Mục Kiệt đây, vậy.. buổi tối… Tối chúng tôi định dẫn cậu đến một nơi, tối cậu không bận gì chứ?” 
– “Không có, Lưu Dụ lại phát hiện ra quán ăn ngon nào sao?”. Trần Lâm hơi trêu chọc nói, thông qua di động, hai người bên cạnh Mục Kiệt đều nghe thấy 
Tống Đình Phàm nhìn Lưu Dụ, trên mặt lại muốn cười. Quả thật, mỗi lần đi ăn cơm Lưu Dụ đều mở đầu bằng câu: Trần Lâm, đồ ăn ở đây đặc biệt ngon, là tôi mới phát hiện ra! Trần Lâm mỗi khi nghe Lưu Dụ nói như vậy đều không ngừng gật gật đầu, nở nụ cười thành thực 
Lưu Dụ sờ sờ mũi, nghĩ thầm: tôi còn không vì cậu mới làm thế sao! 
– “Haha, cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-theo-tu-nhien-nuoc-chay-thanh-song/1517483/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.