“Vương gia, ngài nói đùa đấy à? Tiểu Tiểu, chính là tân nương tử của ngài mà, đang ở tân phòng đấy?”
__________________________________
“Điểm Điểm, đây không phải giấy, đây là tiền giấy, là cho người chết dùng…”
Ông lão thở dài một tiếng, tí nữa lúc cứu Tiểu Tiểu, vẫn phải dựa vào mấythứ này đây? Phải làm thế nào thì ông đã nghĩ xong cả rồi, chỉ cần không có chuyện ngoài ý muốn là được.
“Người chết? Ai sắp chết à? Tạisao chúng ta phải cho người chết dùng chứ?” Điểm Điẻm ngây thơ ngẩngđầu, tò mò hỏi. Trong ấn tượng của bé, người chết ở cách bé rất xa, tạisao gia gia lại nhắc đến người chết vậy nè?
“Mẹ con!”
Ônglão trợn mắt, trừ Tiểu Tiểu, còn ai có thể phiền ông tốn nhiều tâm tưnhư vậy nữa chứ? Sau này gặp nó, phải dạy cho nó một trận ra trò.
“Ớ, mẹ con á…”
Điểm Điểm gật gù, bỗng dưng trợn to mắt, khó hiểu hỏi:
“Gia gia, mẹ con sao lại chết chứ?”
Phải ha, mẹ tuy có hơi ngốc, nhưng không thể nào chết được nhỉ? Mẹ trước nay đều sống sung sống sướng cơ mà.
“Bây giờ thì không, về sau thì có thể. Hôm nay Hoàng thượng sẽ đích thângiám trảm đấy, cái miệng nhỏ của con phải ngọt một chút, nói nhiều vớiHoàng thượng hơn một chút, sau đó rải tiền giấy xung quanh mẹ con, cốhết sức đừng rải lên người mẹ con, biết chưa hả? Điểm Điểm? Nhớ phảikhóc đó, khóc sao cho thật là đau lòng…mà gia gia ấy à, cũng ngay tạilúc đó mà cứu mẹ con…”
Ông lão dặn dò một chặp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tay-dat-ra-mot-bao-bao/2405857/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.